Giữa trưa làm toàn bộ thịt heo còn dưa thành thịt kho tàu, tiếp tục nấu với rau, thêm canh trứng gà.
Lúc này cá và thịt Lục Hướng Dương mang từ thành phố về đã nấu hết, nhưng mà không sao, bọn họ vẫn còn hai con gà rừng và một con thỏ hoang bắt được trên núi ngày đó.
Hiện giờ tuy thời tiết đã dần trở lạnh, nhưng ban ngày nhiệt độ vẫn rất cao, thịt cùng lắm để được ba bốn ngày, không thể để lâu.
Cố Thanh Thanh thêm chút muối rồi cất ở đó, thực ra khi Lục Hướng Dương không ở nhà cô lén cho vào không gian, cho nên lúc này cất vẫn còn tươi mới.
Một con thỏ hoang làm thịt kho, lần này ba bọn họ ăn cơm không thêm khoai tây, chỉ có mỗi thịt thỏ, dưới ra hiệu của Lục Hướng Dương bưng một bát to cho Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu.
Sáng ngày thứ tư, canh gà và mì.
Giữa trưa lấy con gà rừng cuối cùng làm thịt kho tàu.
Lại không làm ăn luôn thì không phù hợp lẽ thường, thời tiết tiết này không để được, chỉ có thể ăn luôn.
Lúc này thịt trong tay bọn họ đều đã ăn hết, mấy ngày nay Lục Hướng Dương và Vương Vũ vẫn đang làm việc, không rảnh lại đi lên núi.
Mấy ngày nay có thể tính cho Lục Hướng Dương và Vương Vũ ăn sung sướng, đối với việc Cố Thanh Thanh dùng thịt phung phí còn hết nhiều dầu muối tương dấm như vậy, hai thổ hào này căn bản không để bụng.
Cố Thanh Thanh cũng nhìn ra được thói quen sống của hai người, lúc này mới không cố kỵ.
Trải qua mấy ngày, tình cảm cách mạng giữa Cố Thanh Thanh và Lục Hướng Dương vững chắc hơn không ít.
Kim chủ rất hài lòng, biết trong nhà không còn thứ gì tốt, chủ động lấy 30 tệ ra và một phiếu đưa cho cô.
“Muốn ăn gì thì tự mình đi mua.”
Sau khi nói xong, anh liếc mắt nhìn Vương Vũ một cái.
Vương Vũ ngầm hiểu, lập tức móc 20 tệ và một ít phiếu cho cô:
“Cho em cho em, em gái nhỏ, tay nghề nấu ăn của em thực sự quá tốt, mấy ngày này anh và anh Lục em còn phải tiếp tục làm việc, tự em đi mua nhé! Nếu bên hợp tác xã mua bán có gì ăn ngon, nhớ mua trở về.”
Sau khi nói xong anh ta nhanh chóng trở về phòng mình, cầm một hộp sữa mạch nha trở về đưa cho Cố Thanh Thanh:
“Cho em, nhà anh mới gửi tới cho anh, cho em uống.”
Cố Thanh Thanh có chút ngượng ngùng cầm lấy, dù sao anh ta đưa cho 20 tệ mà!
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, Lục Hướng Dương đã nhận lấy giúp cô, còn lấy ra một túi sữa bột khác cho cô, bảo cô uống một cốc mỗi ngày, bổ sung dinh dưỡng.
Cố Thanh Thanh có nhận thức mới đối với hai thổ hào này: “Anh còn có sữa bột ư?”
Thứ đó tuyệt đối thuộc hàng xa xỉ ở thời đại này, nhà người thường căn bản chưa từng thấy, rất nhiều người muốn mua phải có chứng nhận có con sinh ra mới có thể mua.
Bởi vì sữa bột trên cơ bản là dành cho đứa bé, quá tuổi đứa bé, rất nhiều lúc đều không mua nổi.
Khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch lên, đắc ý nói:
“Đó là đương nhiên, đã sớm nói với em sẽ không thiếu một miếng ăn của em mà.”