Cơ thể của Cố Thanh Thanh cần bồi dưỡng, cho nên khi trở về Lục Hướng Dương mua một ít đồ bổ từ thành phố về, có thịt, có xương sườn, còn có một con cá to, vừa rồi Vương Vũ thấy được.
Lúc trước anh ta vẫn luôn ăn cùng với Thạch Lỗi Hứa Quốc Bưu, sau khi Lục Hướng Dương tới cũng ăn cùng với bọ họ, hiện giờ cô gái nhỏ này tới đương nhiên là ăn cùng nhau.
Lục Hướng Dương nghĩ một lát, lúc ấy đưa Cố Thanh Thanh đến bệnh viện là lái máy kéo của đại đội, Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu đều trợ giúp, đúng là nên mời bọn họ một bữa cơm.
Vì thế lập tức gật đầu.
Cố Thanh Thanh ở trong nhà nghe thấy được, vội vàng đi ra: “Để em nấu cơm cho! Tay nghề nấu nướng của em khá tốt!”
Lục Hướng Dương là vệ sĩ của mình…
Ồ không, chỗ dựa, cần phải lấy lòng, bồi dưỡng tình cảm cách mạng.
Cố Thanh Thanh nâng cao cằm: “Chắc chắn, lát nữa làm xong anh sẽ biết.”
Lục Hướng Dương và Vương Vũ lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Chỗ Lục Hướng Dương có gạo, bên Vương Vũ có lương thực phụ, khi nấu cơm thì thêm chút gạo lức vào trong gạo trắng, cơm trắng tinh quá rêu rao, bọn họ lén lút ăn thì thôi, có Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu vẫn nên thu liễm một chút.
Miếng thịt heo kia rất to, khoảng ba cân, Cố Thanh Thanh đều cảm thấy kỳ lạ Lục Hướng Dương mua được ở chỗ nào.
Hợp tác xã mua bán sẽ không hào phóng như vậy, lập tức cho anh mua ba cân.
Bên Vương Vũ mang tới một con gà rừng đã xử lý sạch sẽ: “Đây là ngày hôm qua bắt được, vừa vặn cùng hầm luôn.”
Cố Thanh Thanh gật đầu: “Vậy thức ăn chay đâu?”
Lục Hướng Dương dẫn cô đến sân sau, chỉ một mảng đất trồng rau nói:
“Đây là đất trồng rau của Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, sau này em cần cứ việc hái, nợ ân tình anh sẽ trả.”
Đúng là người đàn ông tốt!
Cố Thanh Thanh cảm khái.
Cố Thanh Thanh cầm rổ đi vào đất trồng rau.
Lục Hướng Dương trở về rửa sạch xoong nồi bên mình, sau đó nhóm lửa nấu cơm.
Đợi anh làm xong, Cố Thanh Thanh đã hái rau xong, rửa sạch bên nước giếng.
Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu biết giữa trưa có thịt ăn, vô cùng cần mẫn tới đây rửa rau giúp Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh giao việc này cho bọn họ, mình thì đi chuẩn bị gia vị, sau đó cầm đến phòng bếp nấu cơm.
Vương Vũ chỉ một nồi to trong đấy: “Nồi nấu này là anh mua, tiền do mình anh bỏ, sau này em muốn dùng cứ việc dùng.”
“Đúng rồi, thấy củi lửa không? Là của Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, em cứ việc dùng, anh và lão Lục sẽ trả cho bọn họ.”
Ấn tượng của Cố Thanh Thanh đối với Vương Vũ và Lục Hướng Dương càng tốt hơn, cô không nghĩ tới một phiền phức giống như cô, Lục Hướng Dương sẽ đối xử tốt với cô như vậy, còn chiếu cố mọi chuyện, hoàn toàn gánh vác hết tất cả trách nhiệm, căn bản không để một cô gái như cô nhọc lòng.
Hiếm có chính là anh em tốt Vương Vũ cũng như thế.
Quả nhiên là người thế nào sẽ kết bạn với người thế ấy.
Thịt gà rừng khó nấu nhất, cho nên nấu trước tiên là món thịt gà rừng, Hứa Quốc Bưu đi tới nhóm lửa, Thạch Lỗi tiếp tục rửa rau.
Lục Hướng Dương sửa sang đồ đạc trong phòng một chút, chuẩn bị chuyển nhà, chỉ có Vương Vũ giống y như thiếu gia ngồi hóng gió ở một bên.
Nhìn thấy Lục Hướng Dương lấy quần áo của mình ra, Vương Vũ lập tức nói:
“Lão Lục à, sau này anh ở gian nào? Có cần bây giờ tôi đi nói với đại đội trưởng một tiếng không?”
Anh ta cho rằng Lục Hướng Dương sẽ đi thuê một nhà nữa.
Lục Hướng Dương nói: “Không cần, tôi ở ký túc xá với đám Thạch Lỗi.”
Vương Vũ sửng sốt: “Anh ở ký túc xá ư?”
“Đúng vậy! Tiền tiêu gần hết, sau này tiết kiệm một chút, tôi lại chưa làm việc nhà nông, sau này còn không biết nuôi nổi cô gái nhỏ này hay không!”
Vương Vũ trợn mắt há miệng, anh ta muốn nói đừng nói là một cô gái, cho dù mười người anh cũng nuôi nổi.
Nhưng mà Lục Hướng Dương đã nói như thế, anh ta cũng không ngốc không phản bác, mà kiến nghị:
“Anh ở cùng tôi đi! Giường đất trong nhà to như vậy, hai chúng ta ngủ dư dả.”
Vương Vũ là con nhà giàu có tiền, đương nhiên là cũng ở phòng riêng.
Lục Hướng Dương nghĩ một lát, gật đầu: “Được!”
Anh lấy một ít vật phẩm tư nhân, đặt trong phòng Vương Vũ.
Bên kia, mùi thơm của thịt gà trong nồi truyền ra, thịt gà kho thêm khoai tây.
Hiện giờ khoai tây còn chưa cho vào nồi, thịt gà đang xào.
Bên Lục Hướng Dương đầy đủ gia vị, Cố Thanh Thanh nấu cơm tương đối thuận tay.
Vương Vũ ngồi dưới cây đại thụ thảnh thơi phe phẩy quạt hương bồ to, hít một hơi:
“Thơm quá! Em gái nhỏ, nếu em nấu cơm thật sự ăn ngon, sau này cho dù anh Lục em không nuôi em, anh Vương của em sẽ nuôi em. Chỉ cần mỗi ngày em làm cơm cho anh, đảm bảo không để em đói!”