Thập Niên 70: Nữ Giả Nam

Chương 9: Em trai

Trước Sau

break

Tiếng hô to gọi nhỏ này khiến hai người quay đầu lại nhìn, họ thấy Triệu Thụ Căn vốn đã đi xa lại quay trở lại, chạy dọc theo bờ sông mà hét lên suốt quãng đường.

Ngay lúc cậu ta chuẩn bị xông tới trước mặt bọn họ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên một bàn chân lẫn vào tảng đá bên cạnh, cả người bị cắm xiêu vẹo, trực tiếp rơi xuống sông.

“…”

“…”

Đồng Nhan và Thẩm Thiệu Khanh đều bị bất ngờ với thao tác này của cậu ta.

“Anh họ cứu mạng! Em không biết bơi! Cứu mạng!" Triệu Thụ Căn liều mạng đạp nước sông, khuôn mặt heo đã sớm sợ tới mức trắng bệch.

“Chúng ta trở về thôi." Thẩm Thiệu Khanh cầm lưỡi hái trong tay Đồng Nhan, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua người đang vùng vẫy trong sông rồi cất bước đi về phía trước.

“Chúng ta không cứu cậu ta sao?" Đồng Nhan bưng chậu nước trên mặt đất lên sốt ruột hỏi.

Tuy rằng Triệu Thụ Căn này không phải người tốt lành gì, nhưng nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Nước kia chỉ ngập tới đầu gối thôi, cậu ta không sao đâu.

“…" Đồng Nhan quay đầu lại liếc nhìn Triệu Thụ Căn trong nước sông, thấy cậu ta đang chật vật bò lên bờ, lúc này mới theo sát phía sau Thẩm Thiệu Khanh trở về đại viện tri thanh.

Mãi cho đến khi trở về đại viện Tri Thanh, Thẩm Thiệu Khanh mới trả lại lưỡi hái cho cô, "Lưỡi hái này chưa đủ sắc, cần mài lại lần nữa.”

“A, được." Nhận lấy lưỡi hái, Đồng Nhan phiền não gãi đầu, cô cũng biết nó không đủ sắc, nhưng vấn đề là cô không biết mài!

Chỉ có điều lời này cô cũng không dám nói ra miệng, chỉ có thể cầm liềm và đá mài dao định quay trở lại trong phòng tiếp tục mài.

Về phần chậu quần áo chưa giặt xong kia, cô chỉ có thể để đến tối mới giặt tiếp được.

Thấy vẻ mặt chán nản của cô, Thẩm Thiệu Khanh cố nén cảm xúc muốn vuốt tóc cô, lấy từ trong túi quần ra một phong thư đưa cho cô.

“Cho cậu, đây là thư vừa được gửi tới.”

May mắn nhờ có phong thư này, anh mới đến bờ sông tìm người, cũng kịp thời ngăn cản mấy người Triệu Tiểu Hổ.

“Của tôi á? Cảm ơn.” Đồng Nhan tiếp nhận phong thư, thấy địa chỉ trên đó là xưởng dệt thành phố nên hiểu ra là thư nhà đến từ thành phố…

Trở lại trong phòng mở phong thư kia ra, vỏn vẹn hai trang giấy, những hàng chữ thể hiện thái độ qua loa, ngay cả một câu quan tâm cũng không có.

Đọc lướt qua mười dòng, Đồng Nhan không khỏi cười nhạo thành tiếng, cha mẹ nguyên thân này thật đúng là vô tình! Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm mặc kệ nguyên thân sống hay chết cũng tuyệt đối không đề cập tới lời hứa hẹn lúc trước.

Cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng chuyện nữ cải nam trang này có thể giấu diếm cả đời!

Sợ bị người khác bắt được nhược điểm, bất kể là thư của cô hay là thư hồi âm bên kia, cả cô và họ đều vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện trao đổi thân phận.

Đồng Nhan gấp lá thư lại bỏ vào trong phong bì, sau đó lại cẩn thận nhét vào túi hành lý của mình.

Lưỡi hái không được mài kỹ, dùng sẽ không có hiệu quả. Đồng Nhan ngại nhờ Thẩm Thiệu Khanh hỗ trợ, chỉ có thể kiên trì dùng nó cắt lúa mì.

Hiệu suất không được tốt lắm còn khiến bản thân mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh ngủ với cơn đau ở thắt lưng và cảm giác bị chuột rút ở chân, thật sự là không dễ chịu tí nào…

Lúc này cô chỉ muốn chết đi thôi!

Sau khi lăn đi lăn lại trên giường đất hai lần, cô mới ngồi dậy một cách miễn cưỡng.

Vén chăn lên, một đôi chân ngọc khéo léo đập vào mắt, mềm mại non nớt, ngay cả móng chân cũng có màu hồng nhạt trong suốt.

Đồng Nhan không khỏi ngơ ngác, càng sợ hãi hơn.

Trước hôm nay, đôi chân này vừa đen vừa thô, không có giống như thế này.

Một đôi chân nhỏ nhẵn nhụi và mịn màng…

Đây đã là lần thứ hai xảy ra loại chuyện kỳ lạ này.

Lần trước là tay, lần này là chân, vậy lần sau sẽ là cái gì?

Đột nhiên Đồng Nhan cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trước khi xuyên không cô là một người không tin trên đời có thần thánh. Sau khi xuyên không lại liên tiếp xảy ra chuyện như thế này, điều đó hoàn toàn phá vỡ nhận thức và tam quan trước kia của cô.

Cũng may lần trước đã bị dọa một lần nên cô có kinh nghiệm, lần này mặc dù cũng sợ hãi nhưng cô cũng có chút thích ứng.

Cả hai thay đổi này đều được phát hiện sau khi thức dậy vào một buổi sáng, có nghĩa là thay đổi xảy ra trong giấc ngủ. Cô cảm thấy, cho dù chuyện không thể tưởng tượng nổi thế nào cũng phải có một bước ngoặt chuyển tiếp mới đúng.

Cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua trải qua những gì, đột nhiên cô phát hiện có điểm trùng hợp, một ngày trước khi diễn ra sự thay đổi ở đôi tay cô cũng từng gặp Triệu Tiểu Hổ, hơn nữa ngay lúc đó Triệu Tiểu Hổ muốn dẫn cô tới dưới tàng cây để tia chớp đánh chết chính mình, chỉ có điều lúc ấy cô không có chứng cớ mà thôi.

Nói như vậy... Những thay đổi trên cơ thể cô lúc này có liên quan đến Triệu Tiểu Hổ sao?

Không có thời gian suy nghĩ tiếp, Đồng Nhan nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị đi làm.

Lúc đi giày, cô nhịn không được đưa tay sờ chân của mình, trong lòng cảm thấy có chút may mắn: Cũng may kích thước chân không có gì thay đổi, nếu không thì cô còn phải mua giày lần nữa, rất tốn tiền.

Đồng Nhan đã trưởng thành, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là "Nàng công chúa và hạt đậu". Kiếp trước xem như cô được nuông chiều mà lớn lên, nhưng dù thế nào dù thân hình có mảnh dẻ đến đâu cũng sẽ không có đôi chân đẹp như hiện tại.

Trên quãng đường từ đại viện tri thanh tới ruộng lúa mì, đôi chân nhỏ mềm mại này của cô bị giày cao su tra tấn không chịu nổi, đá trên mặt đất lại càng cấn người vô cùng, chặng đường bình thường chỉ mất mười phút đi bộ thì hôm nay cô tốn hai mươi phút!

Khó khăn lắm cô mới đến được ruộng lúa mì, mồ hôi cô đã chảy đầm đìa. Đồng Nhan khẳng định một lần nữa rằng thứ ông trời ban cho cô cũng không phải là cái bánh nhân thịt mà là một cái bẫy!

Hiện tại thu hoạch vụ mùa thu đã mệt mỏi như vậy, tự nhiên có được một đôi chân như vậy sẽ chỉ càng khiến cô chịu khổ mà thôi…

Càng nghĩ lại càng giận!

Aaah! Triệu Tiểu Hổ thật đáng chém!

Ở Bắc Kinh cách đó ngàn dặm, tại Đồng gia.

Đồng Đại Bảo cầm trong tay thư do chị cậu ta gửi tới lật qua lật lại xem rất lâu, liên tục thở dài.

Cậu ta lớn lên rất giống Đồng Nhan, điểm khác biệt duy nhất là, làn da của cậu trắng hơn một chút, vóc dáng cũng lớn hơn một chút.

“Con yêu, con đang làm gì vậy? Mau thu dọn hành lý đến nhà bà con ở một thời gian ngắn đi!” Mẹ của cậu ta - Lưu Văn Tuệ vừa thu dọn hành lý vừa nhắc, thân thể gầy yếu khô khan nói với vẻ mặt ôn hòa, trông có vẻ như một bà mẹ hiền lành.

Bà ta quay đầu thấy con trai vẫn đang đọc lá thư kia thì chớp mắt đã thay đổi sắc mặt, vội vàng giật lấy nó rồi ném lên bàn.

“Con coi lá thư nát đó làm gì! Chị con chỉ là một con sói mắt trắng mà thôi! Con xem ngày trước con đối xử tốt với nó như thế nào mà bây giờ chỉ giúp đỡ con một chút như vậy nó cũng không vui!"

Lúc Đồng Nhan mới xuống nông thôn, cha mẹ họ ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không xứng đáng với con gái, nhưng theo thời gian trôi qua, cái cảm xúc chột dạ và bất an kia đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu, bây giờ ngược lại bắt đầu trách cứ Đồng Nhan.

Khuê nữ nhà ai mà không lo liệu việc trong việc ngoài nhà, một lòng cống hiến cho gia đình? Cho nên mặc kệ chuyện gì đó là gì thì đều là nghĩa vụ cô nên làm, còn vọng tưởng mỗi tháng lĩnh năm đồng từ trong nhà, quả thực là nằm mơ!

“Chị của con không phải sói mắt trắng! Con muốn xuống nông thôn đổi chị ấy trở về!" Đồng Đại Bảo tức giận đá vào chân ghế, bây giờ cậu ấy vô cùng hối hận vì lúc trước chịu không được sự khinh thường của người khác nên đã đăng ký về quê trong lúc nóng đầu, kết quả khiến chị của cậu ấy bị dính bẫy…

“Đi đâu cơ? Con không được đi!" Ba cậu ta, Đồng Kiến Quốc vừa từ bên ngoài trở về, vừa vào phòng đã nghe được.

Chỉ nói một câu.

Con trai bảo bối muốn xuống nông thôn, thế thì còn gì nữa! Nhà họ Đồng bọn họ cũng coi như là ba đời đơn truyền, Đồng Đại Bảo chính là vướng mắc lớn nhất của lão Đồng gia, chuyện cậu ta muốn xuống nông thôn, chỉ nghĩ thôi cũng không được!

“Nông thôn không phải là chỗ thuộc về con. Hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi, ngoan ngoãn về nhà bà ngoại con!”

Đồng Kiến Quốc hơi mệt mỏi, mặt đỏ lên vì tức giận.

Trong khoảng thời gian này có vài người hàng xóm láng giềng hỏi thăm nơi ở của Đồng Nhan, ba mẹ cô đã nói dối rằng cô đã đến nhà bà ngoại ở chỗ khác.

Bây giờ thân phận Đồng Đại Bảo là thanh niên tri thức xuống nông thôn, may mắn người chung quanh vẫn không biết. Hôm nay để cậu ta ở nhà thì thật sự quá dễ bị để ý, nếu như gặp phải người có tâm điều tra một chút, vậy chuyện ly miêu đổi thái tử (*) này có thể sẽ bị lộ tẩy.

(*) Một giai thoại Trung Quốc về việc hoán đổi

Cho nên, sau mấy lần thương lượng, Đồng Kiến Quốc và Lưu Văn Tuệ quyết định đưa Đồng Đại Bảo đến nhà ông bà ngoại tại đầu thành đông ở một thời gian ngắn.

“Con không đi, con nhớ chị của con, con muốn đi tìm chị ấy!” So với thái độ của cha mẹ mình, Đồng Đại Bảo có cảm tình với Đồng Nhan tốt hơn một chút.

Cha mẹ họ là công nhân viên chức, bình thường không rảnh mà quan tâm chị em bọn họ. Từ nhỏ đến lớn đều là chị của cậu ta dẫn cậu ta đi chơi, cho cậu ta ăn ngon, cậu ta bị bắt nạt ở bên ngoài cũng là chị ấy ra mặt thay cậu ta, lúc trước cậu ta đã đào ngũ giống như một tên hèn nhát, bây giờ cậu ta không muốn phạm thêm sai lầm nào nữa.

“Tìm cái gì mà tìm, Đồng Đại Bảo, bố nói cho con biết! Ông và bà của con đã lớn tuổi, nếu con làm họ tức giận, thì con sẽ trở thành tội nhân của gia đình đấy!" Hiểu rõ con trai mình, Đồng Kiến Quốc biết nên nói cái gì sẽ khiến cậu ta mềm lòng.

Dù sao cậu ta mới có mười bảy tuổi, lại được gia đình bảo vệ quá tốt: "Ngốc bạch ngọt" (*) Đồng Đại Bảo nghe xong lời gần như bật khóc, nuốt khan hồi lâu mới hỏi: "Vậy chị của con thì sao?”

(*) Ngốc bạch ngọt chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có nhiều tâm cơ.

Thấy con trai đã mềm lòng, Đồng Kiến Quốc lén thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng không cứng rắn như vậy nữa: "Ba và mẹ con sẽ nghĩ cách đưa nó về, con yên tâm đến nhà bà ngoài tránh một thời gian đi.”

Thật ra bọn họ cũng không có cách nào đưa con gái về thành phố, nói những lời nói dối này chỉ để trấn an con trai họ mà thôi.

“Thật sự có thể đưa chị con về sao?" Hai mắt Đồng Đại Bảo sáng ngời, tin là thật.

“Có thể, chắc là qua hết năm thì có thể đón về được.”

“Vậy được, con sẽ đến nhà ông bà của con!”

Được gia đình đảm bảo, cuối cùng sắc mặt Đồng Đại Bảo cũng tỉnh táo lại, chủ động hỗ trợ thu dọn hành lý.

Lúc này, ông bà họ cũng không biết con trai con dâu nhà mình làm ra những chuyện thất đức như vậy.

Hai vợ chồng Đồng Kiến Quốc lại càng không dám nói chuyện này cho cha mẹ họ biết. Bởi vì chột dạ, bọn họ chỉ đưa Đồng Đại Bảo đến nhà xe, trước khi đi còn không quên dặn dò cậu ta đừng lỡ miệng nói ra chuyện gì ở trước mặt ông bà.

Mãi cho đến khi chiếc xe khách nhỏ mà người con trai ngồi chậm rãi khởi động, trái tim treo lơ lửng của Lưu Văn Tuệ mới coi như được thả lỏng

“Cha của Đại Bảo, ông nói xem chúng ta có thể nói dối như vậy bao lâu nữa?” Trong khoảng thời gian này, bà ta luôn bị những cơn ác mộng đánh thức, lo sợ một ngày nào đó mọi chuyện sẽ bị bại lộ và con trai mình sẽ bị tổn hại.

“Haizz... Có thể giấu thêm một ngày thì cứ giấu thêm một ngày." Đồng Kiến Quốc sờ túi quần, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra gõ mấy cái rồi bỏ vào miệng.

Cũng không châm lửa, cứ ngậm nó như vậy.

“Vậy… Lỡ như con bé Nhan Nhan kia tiết lộ chuyện này ra thì sao?" Vừa nghĩ tới chuyện con bé thối kia dám viết thư xin tiền, bà ta lại tức giận không chịu nổi!

“Nó không có gan làm việc đó, hơn nữa nó cũng không muốn để cho Đại Bảo chịu khổ.” Đồng Kiến Quốc tự cho rằng mình rất hiểu con gái, cho nên cũng không có coi việc Đồng Nhan gửi phong thư tới ra gì.

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

Những lời này như là đang an ủi vợ ông ta, cũng như là đang an ủi chính ông ta…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc