Ba Cố Hằng là tư lệnh của một quận nào đó, ông ấy chính là thủ trưởng, chỗ dựa vô cùng lợi hại.
Hơn nữa, người trong nhà họ Cố đều tòng quân theo chính trị, rút dây động rừng sẽ như dây vào mãnh thú tráng niên, không thể tùy tiện trêu chọc.
Nhưng nếu như leo lên nhà họ Cố, vậy thì tiền đồ một đường xán lạn.
Bởi vậy trước kia Vương Kiến Thiết thường xuyên đến nhà họ Cố một chuyến, bên ngoài là liên lạc tình cảm nhưng trên thực tế là chủ động lấy lòng.
Thêm một người bạn, thêm một con đường.
Đáng tiếc, Cố Hằng bước ra từ quân đội, tính tình cứng rắn như khối sắt, căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.
Vài lần như thế qua đi, Cố Hằng trực tiếp làm rõ để Vương Kiến Thiết về sau không cần đến nữa...
Vốn cho rằng Cố Hằng tính tình lạnh lùng cứng rắn khó có thể tiếp cận, nào ngờ con trai ông lại trò giỏi hơn thầy, anh còn khó đối phó hơn.
Gã và nhà họ Cố đúng là kẻ thù mà!
Cho dù trong lòng mất hứng thế nào, Vương Kiến Thiết cũng không thể không tiếp tục bình tĩnh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thái độ nhanh chóng biến thành hiền lành rồi lên tiếng: "Thì ra là con trai của quản đốc Cố, đây thật sự là nước lớn tràn vào miếu Long vương mà! Cảnh sát Chu, không có việc gì không có việc gì, chúng tôi quen biết nhau."
Cố Kỳ Việt cũng không chịu nổi, không chút lưu tình nói: "Đừng nói như vậy, chúng ta cũng không phải người một nhà, tôi ngại ghê tởm.''
Lời này khiến gương mặt ngụy trang của Vương Kiến Thiết suýt nữa không giữ được, nhưng gã vẫn chịu đựng như cũ, biết hôm nay mình sẽ không chiếm được gì ở chỗ này.
Nhưng không sao, gã vẫn có rất nhiều thời gian.
Vương Kiến Thiết quay đầu cười sâu xa với Thẩm Triều Triều.
Một cô gái mồ côi không có gì cả, cho dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không dám lộ mặt thì làm sao có thể nắm giữ được tên ác bá Cố Kỳ Việt này đây?
Chờ xem, cuối cùng rồi vẫn sẽ rơi vào trong tay gã thôi!
Bị Vương Kiến Thiết dùng ánh mắt khiến người ta buồn nôn nhìn, Thẩm Triều Triều yên lặng nắm chặt bàn tay, cô biết đối phương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc... Hiện giờ không có bất kỳ chứng cứ nào, ngược lại còn khiến cô rơi vào thế yếu.
Thẩm Triều Triều vẫn luôn biết cô tiếp tục kiên trì cũng sẽ không đạt được kết quả tốt, nhưng dưới tình huống không ai chịu tin tưởng cô, cô vẫn không muốn từ bỏ, không rõ là vì một chút hy vọng có thể đạt được hay là vì hờn dỗi nghẹn khuất trong lòng.
Nhưng mà, một cú đá kia của Cố Kỳ Việt khiến cô như được cổ vũ.
Thẩm Triều Triều cô sẽ nghĩ ra cách tốt hơn để bảo vệ chính mình!
Mà khi Thẩm Triều Triều đang nghĩ, Cố Kỳ Việt lại có chút không đành lòng, anh chán ghét trực tiếp mở miệng: "Cười cái gì mà cười, mặt đầy nếp nhăn.''
Khiến nụ cười của Vương Kiến Thiết cứng đờ, cơn tức dồn lên, gã không muốn ở lại chỗ này để tiếp tục bị khinh bỉ nữa nên đã nhẫn nhịn đứng lên khỏi mặt đất, sau đó sải bước ra khỏi đồn công an.
Chẳng qua không đợi Vương Kiến Thiết rời đi, Cố Kỳ Việt đã lắc mình ngăn cản lại, vươn một tay về phía gã: "Khoan đi đã, tiền trợ cấp của ba người ta đâu, lấy ra đây."