Mà là cố gắng khống chế cảm xúc, đã lâu không tiếp xúc với người khác khiến cô e ngại giao tiếp, nhưng lúc này đây cô không muốn tiếp tục giữ yên lặng nữa, cho dù là vì ý tốt của người khác, cô cũng phải đáp lại một tiếng.
"Cảm... Ơn..." m thanh của Thẩm Triều Triều nhỏ đến đáng thương, phát ra run rẩy nhưng vẫn kiên trì nói cho hết: "... Chị..."
"Ôi chao ơi!"
Chị Đại Lâm bị lời cảm ơn của Thẩm Triều Triều làm cho khiếp sợ không thôi, chị há miệng, sau đó dùng sức vỗ đùi một cái, không ngờ con gái nhà họ Lâm lại chịu mở miệng nói chuyện rồi, quả thực khó tin y hệt thịt heo của trạm thực phẩm quốc doanh được cung cấp không giới hạn.
Chị Đại Lâm khó tin nhìn Thẩm Triều Triều, khiến người khác có hơi hoang mang.
Nhưng Thẩm Triều Triều nghĩ đến những sự sắp đặt sau đó, cô vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục nói: "Em sẽ... Tốt thôi, chị, trở... về trước đi... Vất vả... quá..."
Đã lâu không nói gì, cho dù Thẩm Triều Triều không bị lắp bắp nhưng lúc nói chuyện vẫn bị đứt quãng.
Mặc dù nói năng như thế khiến người khác nghe rất tốn sức, nhưng chị Đại Lâm vẫn cười ha hả gật đầu, trước khi đi còn không quên cổ vũ một phen: "Triều Triều nói chuyện rất êm tai, ngọt ngào giòn tan, về sau nói nhiều hơn chút nữa nhé! Đừng sợ hãi, hàng xóm xung quanh đều rất tốt, có việc gì thì em cứ tìm bọn chị!"
"Dạ."
Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tiễn chị Đại Lâm đi rồi, cô mới đứng trong viện hít sâu, sau đó nhanh chóng đưa tay khóa cửa lại.
Cô đang chờ.
Chờ đợi xem những gì xảy ra trong cảnh tượng có xuất hiện trong hiện thực hay không.
Trong cảnh tượng bất chợt xuất hiện, Thẩm Triều Triều là con một trong nhà, vốn không nằm trong quy định đưa về nông thôn nhưng bởi vì quản đốc của xưởng máy móc ép buộc nên phải đăng ký xuống nông thôn.
Tất cả những cơn ác mộng đều bắt nguồn từ một bức ảnh.
Đó là ảnh kỷ niệm do mẹ chụp bằng máy ảnh vào sinh nhật lần thứ mười bốn của cô.
Trẻ trung và xinh đẹp.
Sau đó được bố cất trong ví tiền, đặt cùng một chỗ với ảnh chụp của mẹ, thỉnh thoảng lấy ra xem.