Cuối cùng, Vương Hồng Quân chỉ có thể tặng ô cho Thẩm Triều Triều, một tên đàn ông như anh ta không sợ dầm mưa, sau đó đưa tay chỉ chỉ phương hướng đỗ xe, vừa định đội mưa chạy tới thì giây tiếp theo đã thấy Thẩm Triều Triều nhét ô vào lại trong lòng anh ta.
Cô không sợ cuồng phong mưa rào, trực tiếp đi lại trong mưa to, từng bước một đi về phía vị trí đỗ xe.
Vóc dáng nho nhỏ nhưng tính tình lại thật sự rất bướng bỉnh, giống hệt như con trai của quản đốc.
Khiến Vương Hồng Quân hết cách lắc đầu, chỉ có thể mở ô rồi nhanh chóng chạy đến trước ô tô, giơ tay mở cửa xe phía sau, bảo Thẩm Triều Triều nhanh chóng lên xe.
Đợi đến khi cô lên xe, lúc này Vương Hồng Quân mới ngồi ở vị trí lái xe khởi động động cơ, lái về phía xưởng sắt thép.
Trong xe, ghế trước ghế sau ngăn cách giúp Thẩm Triều Triều yên tâm.
Cô không muốn làm phiền người khác.
Cô cố gắng hết sức để không bị ghét bỏ.
Lần đầu tiên ngồi trên một phương tiện giao thông hiếm có như ô tô làm Thẩm Triều Triều hơi tò mò, thế là cô cẩn thận vụng trộm nhìn xung quanh nhưng thân thể vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô chỉ chiếm dụng một chỗ nho nhỏ của ghế xe, sợ quần áo ướt sẽ làm bẩn ghế ngồi.
Nhìn đủ thiết bị bài trí bên trong xe, Thẩm Triều Triều im lặng nhìn xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh ra bên ngoài, mưa vẫn không ngừng nện xuống, những căn nhà trệt được xây dựng xẹt qua liên tiếp ngoài cửa sổ rất nhanh làm cho người ta hơi hoảng hốt, cứ như tất cả những gì trải qua hôm nay đều là ảo tưởng mà thành.
Nhưng không hẳn.
Đầu tiên là cô cuối cùng cũng đã ra khỏi nhà, lại còn trùng hợp cứu người, bây giờ còn sắp được gặp quản đốc xưởng sắt thép!
Tuy Thẩm Triều Triều chưa từng tiếp xúc với những người khác nhưng cũng từng nghe ba mẹ nói chuyện, ông lớn đứng đầu các loại sản nghiệp của thành phố Giang Lâm là xưởng sắt thép, hơn chục lò luyện sắt nhập khẩu vẫn không đủ để cung cấp ổn định cho nhu cầu của các thành phố lân cận.
Thậm chí, đơn đặt hàng còn phát triển đến các nơi trong cả nước, có thể nói xưởng sắt thép Giang Lâm vô cùng nổi tiếng.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để ban đầu Thẩm Triều Triều có thể vạch ra kế hoạch!
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triêu Triều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không còn là nhà trệt thấp bé nữa, mà là chạy vào từ cổng lớn của xưởng sắt thép, khiến cô lặng lẽ giơ tay nắm chặt góc áo để có được cảm giác an toàn.
Bình tĩnh.
Cô đã cứu người trước khi tới đây, nếu nói ra yêu cầu, nhất định sẽ được đồng ý!
...
"Cô nói quản đốc xưởng máy móc Vương Kiến Thiết có ý đồ xấu đối với cô, cho nên muốn tôi giúp đỡ cô?"
Dưới sự dẫn dắt của Vương Hồng Quân, Thẩm Triều Triều thành công tiến vào văn phòng của quản đốc, đợi đến khi để những người khác tạm thời rời đi, chỉ còn lại cô và quản đốc thì giọng nói của Thẩm Triều Triều đứng trước bàn làm việc vẫn luôn phát run.
Nhưng sau khi cô kiên trì nói ra yêu cầu, quản đốc Cố Hằng lại nhíu mày tự hỏi.