Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.
Thật đáng thương.
Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây!
Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường.
Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện.
Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi...
Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm nên cũng biết nhiều hơn những người khác, con gái nhà họ Thẩm không bước chân ra sân một bước nào đã tròn mười năm chứ đừng nói chi là tán gẫu với người khác.
Có lúc đến nhà tìm Thẩm Hà giúp đỡ, trùng hợp nhìn thấy Thẩm Triều Triều thì cũng là che mình kín mít, sau đó còn hoảng hốt trốn đi.
Hôm nay bởi vì tang sự của Thẩm Hà nên cô không thể không bước ra gặp người khác, kết quả trời nóng như bây giờ nhưng cô cũng phải quấn khăn quàng cổ, đội mũ, hết lớp này đến lớp khác cứ như đang trải qua mùa đông.
Đừng nói là mặt, ngay cả tay cũng đeo găng tay, không nhìn thấy một chút da nào.
Rõ ràng con gái nhà họ Thẩm khi còn bé trông như tiên đồng hạ giới, vô cùng xinh đẹp, tại sao lại trở nên như bây giờ!
Nét mặt của Thẩm Triều Triều hoảng hốt, chị Đại Lâm nhìn cô với vẻ đồng cảm, tuy toàn thân cô đã bị tầng tầng lớp lớp vải vóc che khuất nhưng vẫn thấp thỏm bất an, lúc này cảm giác đau đớn trong tim nhanh chóng biến mất, khuôn mặt trắng bệch, không biết vừa rồi mình đã nhìn thấy cái gì?