Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 119: Đi hay không đi?

Trước Sau

break

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Lâm Lam dùng sức ôm Tam Vượng, không nói chuyện, chỉ đi thẳng về nhà.

Tam Vượng thấy mẹ không đánh mình nên mừng rỡ muốn chết, hơn nữa hôm nay mẹ còn cố ý đi tìm cậu bé nữa, không có các anh chị em, hắc hắc. Cậu bé cũng ôm eo Lâm Lam, nói nhỏ, “Mẹ, hôm nay con rất vui vẻ.”

Lâm Lam lặng lẽ lau nước mắt, thật ra thì cô rất cao hứng, dù sao thì đây cũng là Tam Vượng đang có cơ hội biến hứng thú trở thành sự nghiệp, là một chuyện rất đáng vui vẻ và kiêu ngạo. Thật ra thì cũng là do Tam Vượng còn nhỏ, cô có chút ngoài ý muốn, nếu như đến tuổi phải ra ngoài đi học, cô cũng không thương cảm.

Dù sao đã có tâm lý chuẩn bị và không có chuẩn bị cũng không giống nhau.

Đi đến chỗ đại đội, Tam Vượng tinh mắt thấy Tiết Minh Lượng và một người đàn ông, chủ động chào hỏi.

Tiết Minh Lượng chủ động giới thiệu với cậu bé, “Tam Vượng, đây là thầy Chử của Học viện Thể dục địa khu, nghe nói em bơi lội rất giỏi nên cố ý đến thăm em một chút.”

Tam Vượng ha ha cười lên, “Anh Minh Lượng, em nổi danh à?”

Chử Vân Phong bởi vì có Tiết Minh Lượng giới thiệu từ trước, hiện tại lại càng là vừa thấy đã chọn trúng Tam Vượng. Cánh tay da ngăm đen này, đôi mắt to sáng ngời này, vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh này, cánh tay cẳng chân nho nhỏ thon dài hữu lực này, còn có đôi chân to kia nữa, vừa nhìn đã biết là vô cùng thích hợp với bơi lội.

“Ha ha, bạn học Tam Vượng, nghe nói em bơi còn nhanh hơn cả ngỗng nữa hả?”

“Cái kia. . . . . . Ha ha.” Tam Vượng ngại ngùng cười cười, “Thật ra thì, cũng được ạ.”

Tiết Minh Lượng: “Nếu không hai người tỷ thí một chút đi?”

Chử Vân Phong cười nói: “Sao tôi có thể bắt nạt trẻ con chứ, không phải là một trận đấu tuổi trẻ.”

Tiết Minh Lượng cho ông một ánh mắt, cậu sợ Tam Vượng còn nhỏ, trẻ con ở nông thôn chưa ra khỏi cửa nên sợ là không thể dễ dàng rời nhà, cho nên phải kích thích một chút, dẫn phát hứng thú và lòng hiếu thắng của cậu bé.

Tam Vượng quả nhiên mắc câu, “Tới đi!” Cậu bé nói với Lâm Lam: “Mẹ, mẹ cũng đến xem nha. Anh Minh Lượng sẽ làm trọng tài.”

Tiết Minh Lượng lấy còi ra rồi ngậm vào trong miệng, “Đi thôi, đi đến sân nhà của em.”

Tam Vượng kích động nói: “Mọi người đi trước, em về nhà thay quần bơi.”

Cậu bé chạy về nhà nhanh như chớp.

Lâm Lam nhìn thấy cậu bé vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thở phào, thầm nghĩ Tam Vượng là một đứa nhỏ sáng sủa, hẳn là không sao. Cô nói với Chử Vân Phong và Tiết Minh Lượng: “Đi đường cực khổ, trước tiên đến nhà tôi nghỉ ngơi uống cốc nước đi.”

Nhưng Chử Vân Phong lại nóng lòng muốn xem biểu hiện của Tam Vượng, “Không khổ cực, cô khách sáo rồi.”

Lâm Lam vừa nghe thấy, liền xem là bình thường huấn luyện cũng rất cực khổ a, ai nha, vậy Tam Vượng. . . . . . được rồi, Tam Vượng đi huấn luyện theo cha và các anh, thật ra thì cũng rất cực khổ, cậu bé đã quen rồi nên hẳn là không có gì.

Chử Vân Phong mang theo một túi du lịch đến, ông cũng đi đại đội thay đồ bơi.

Tiết Minh Lượng cảm thấy trang phục này quá mức kích thích đối với các xã viên ở nông thôn, nên để cho ông phủ thêm một chiếc khắn lớn, che chắn chút bộ phận mấu chốt.

Kế toán đại đội cũng tò mò, nên cùng mấy người khác chạy đến bờ sông đang xem trận đấu, “Đây là thầy giáo thể dục đến từ trong thành, muốn thi bơi lội với Tam Vượng thôn chúng ta đó.”

“Tam Vượng thật là lợi hại, đều đã kinh động thầy giáo trong thành?” Các xã viên cũng biết Tam Vượng dù là mùa đông hay ngày hè đều đi bơi lội, cả ngày còn bị ngỗng lớn tức giận đuổi theo bơi khắp sông, không nghĩ đến thật khiến cho người ta chú ý.

Lâm Lam cũng có chút kích động, mặc dù Tam Vượng còn nhỏ, nhưng nhiều người lớn trong thôn chưa chắc đã nhanh được như thằng bé, cho dù Đại Vượng có thể lực tốt hơn, nhưng ở trên phương diện bơi lội tốc độ thì cũng không chiếm được lợi từ Tam Vượng.

Tiết Minh Lượng nói xong quy tắc, bơi đến bờ đối diện rồi bơi trở về, cậu cũng đánh giá rồi, đoạn đường đó là khoảng 100 mét, để cho hai người thi đấu ba lần là đủ.

Tiết Minh Lượng để cho bọn họ xuống nước, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, sau đó một tiếng còi vang lên, Tam Vượng và Chử Vân Phong giống như hai con cá xông ra.

“Tam Vượng cố lên!”

“Đứa nhỏ cố lên!”

Tam Vượng bởi vì hưng phấn nên càng thêm sức lực, vừa bắt đầu đã xông mạnh về trước.

Kế toán đại đội cười ha ha nói: “Tôi rất thích xem Tam Vượng bơi lội, uỵch uỵch giống như là bánh xe.”

Những người khác cũng cười, “Các người mau nhìn thằng bé đi, bơi còn nhanh hơn cả người lớn, người ta còn là thầy giáo của Học viện Thể dục đó.”

Nhưng Tiết Minh Lượng lại cười mà không nói, mặc dù Tam Vượng bơi khá nhanh nhưng là tư thế không đủ chính xác, thực hiện khá nhiều động tác vô dụng gây tốn sức, trì hoãn tốc độ, chờ thể lực giảm xuống thì tốc độ tất nhiên cũng giảm. Đây cũng là lý do tại sao Tiết Minh Lượng để họ thi đấu ba hiệp, bởi vì Tam Vượng thể lực tốt, hai hiệp đều căn bản không giảm tốc độ, nhưng đến hiệp thứ ba tốc độ sẽ bắt đầu giảm.

Xem xét lại Chử Vân Phong, vẫn không gấp gáp, đều đặn nhanh chóng theo sát phía sau Tam Vượng, đến một hiệp cuối cùng mới bắt đầu phát lực, trong nháy mắt đã vượt qua Tam Vượng.

Dĩ nhiên Chử Vân Phong là người lớn, thể lực sẽ chiếm ưu thế hơn là trẻ con, nhưng nếu Tam Vượng được huấn luyện chuyên nghiệp hơn, vậy thì thành tích so với bây giờ tự nhiên cũng sẽ cao hơn rất nhiều.

Tam Vượng thua tâm phục khẩu phục, cậu bé cũng không bởi vì đối phương là người lớn mà mình là trẻ con mà cảm thấy không công bằng, hai mắt cậu bé sáng lên rồi nhảy lên bờ, “Thầy Chử, thầy thật là lợi hại, thầy dạy con đi.”

Chử Vân Phong cười cười, “Có thể, chỉ cần con muốn học.”

Tam Vượng: “Con muốn! Con rất muốn!” Như nhớ đến cái gì đó, lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Lam lôi kéo tay Lâm Lam trốn qua một bên nói thầm.

“Mẹ, nếu con muốn đi học bơi lội với thầy Chử, có phải là cần đóng học phí cho thầy ấy hay không, nếu đắt quá thì thôi vậy.”

Lâm Lam dùng khăn giúp cậu bé lau đi nước trên đầu trên mặt, “Có nhiều tiền hơn nữa thì mẹ cũng sẽ cho con học.”

Tam Vượng lại không đồng ý, “Con phải hỏi hỏi trước đã, nếu đắt quá thì thôi đi, dù sao con đã là người nhanh nhất thôn chúng ta rồi, cũng nhanh hơn cả ngỗng nữa, chúng nó cũng không mổ con được.”

Cậu bé chạy đến hỏi Chử Vân Phong, “Thầy Chử, thầy thu bao nhiêu học phí?”

Chử Vân Phong cười nói: “Không thu học phí.”

Tam Vượng thoáng cái đã vui vẻ, “Mẹ, thầy Chử nói không thu học phí, ha ha. Thầy Chử, vậy con đi học với thầy.”

Chử Vân Phong cười khẽ nhìn cậu bé, “Chẳng những không thu học phí, còn cho con tiền trợ cấp nữa.”

Tam Vượng sửng sốt một chút, “A?” Đó là kẻ ngốc sao. Mình học bản lĩnh của thầy ấy, thầy ấy đã không thu học phí, lại còn cho mình tiền. Ai nha, sao lại ngốc như vậy? Cậu bé quay đầu nhìn Lâm Lam, cười đến không rụt rè.

Lâm Lam: “ . . . . . . . . . .” Con trai ngốc của mẹ ơi.

Tiết Minh Lượng: “Tam Vượng, chỗ của thầy Chử còn có khu bơi lội, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng có thể bơi lội.”

“Thật ạ, vậy thì còn tự tại hơn cả thần tiên nữa đó! Ha ha.” Tam Vượng vui vẻ đến hỏng rồi, nhảy dựng lên, “Mẹ, thầy ấy nói không thu tiền, còn cho con tiền trợ cấp, còn có hồ bơi ngày ngày có thể bơi lội, ha ha ha ha. . . . . .” Đây không phải là một kẻ ngốc sao? Ha ha ha.

Cậu bé cười cười, phát hiện sắc mặt của mẹ không đúng lắm, tại sao mà khi cười mà trong mắt còn có nước mắt vậy, mẹ đây là mừng rỡ đến khóc sao.

Lâm Lam khóc vì sự ngốc nghếch của con trai: . . . . . . . . . . . .

Chử Vân Phong: “Bạn học Tam Vượng, sau khi con đến học viện, bánh bao trắng, thịt rau dưa cơm nước, bảo đảm đầy đủ.”

Đám người kế toán vừa nghe đảm bảo đầy đủ bánh bao trắng, thịt rau dưa cơm nước, đều đổ mồ hôi hột, đây là sống còn địa chủ hơn cả nhà giàu thời phong kiến a.

Tam Vượng lại càng vui mừng đến hỏng rồi, cười ha ha ha không ngừng, “Mẹ, mẹ nghe thấy được sao.” Ha ha ha, đây là kẻ ngốc sao, chính cậu bé đi học trong thôn mình còn mất tiền đó, nhưng Chử Vân Phong vừa không thu tiền, trái lại còn cho cậu bé tiền trợ cấp còn nuôi cơm. Ha ha ha.

Chử Vân Phong: “Vậy thì đi nhé?” Ông nhìn về phía Lâm Lam.

Một chuyến này ông đi ra ngoài tương đối gấp, mặt khác còn phải đi khảo sát thêm ba đứa trẻ nữa, nếu như có thể thì muốn nhanh chóng dẫn về huấn luyện, qua nửa tháng có thể tham gia một trận đấu trong tỉnh.

Lâm Lam nắm tay Tam Vượng, nhìn vào mắt của cậu bé, “Con trai, chúng ta phải nói rõ ràng. Con đến trường học thì phải nghe lời của thầy.., huấn luyện cho tốt, không nên nghịch ngợm, càng không thể gây sự.”

Tam Vượng còn đắm chìm ở trong cuộc sống thần tiên mà không có cách nào tự kềm chế, mãnh liệt gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không gây sự. Con cũng không ngốc, chuyện tốt như vậy sao con phải gây sự, quấy nhiễu lên thì sẽ không có tiền trợ cấp rồi không có bánh bao thịt ăn đâu.”

Cậu bé nhỏ giọng nói với Lâm Lam: “Mẹ, con mà nhận được tiền trợ cấp thì sẽ cho Tiểu Vượng đi khám mắt, con sẽ gửi bánh bao, thịt ngon và cơm hộp về cho mẹ ăn.” Giống như cha vậy, dùng hộp cơm để mang thức ăn ngon về cải thiện thức ăn, cậu bé cũng không có ý thức được trường học là trường học ở đâu.

Lâm Lam sờ sờ đầu của cậu bé, “Không cần, trong nhà cũng có rồi, một mình con ăn đi, phải ăn no thì mới có sức để bơi lội.”

Đoàn người đi về hướng đại đội, Chử Vân Phong nói với Tiết Minh Lượng: “Không nghĩ đến đứa nhỏ này lại dễ nói chuyện như vậy, lúc đầu tôi còn có chút lo lắng.”

Hai người bọn họ lo lắng trẻ con ở nông thôn chưa từng rời xa nhà, muốn đi ra ngoài khẳng định sẽ có mâu thuẫn, không nghĩ đến Tam Vượng lại hiểu chuyện như vậy, muốn kiếm tiền cho em trai khám mắt. Về phần mang cơm, ha ha, quên đi, bình thường đã khó về nhà, cơm kia mà mang về thì thiu mất rồi.

Tiết Minh Lượng nhẹ giọng nói: “Đừng quá lạc quan, bây giờ còn chưa đi đâu, chờ ở vài ngày nữa rồi nói sau.”

Chử Vân Phong cũng không lo lắng, ở vài ngày cũng không có gì, điều kiện ở trường học khẳng định tốt hơn ở nông thôn. Dựa theo ý của ông, đến khảo sát một chút, nếu như hợp cách thì mang đi sớm một chút, căn bản không ai là không muốn.

Lâm Lam lại không muốn vội vã như vậy, cho dù có đi học thì cũng phải thông báo trước để có chuẩn bị.

Bọn họ đến đại đội trước, Tam Vượng còn rất kích động, luôn theo sát Chử Vân Phong để thỉnh giáo. Chử Vân Phong làm huấn luyện viên, gặp phải mầm non tốt như vậy tự nhiên cũng kích động, hai người gặp nhau chỉ hận quá muộn, hàn huyên rất vui vẻ, nhưng ông cũng không nói hết tất cả cho Tam Vượng, đều có giữ lại khiến Tam Vượng càng lúc càng cảm thấy hứng thú.

Lúc này Đại Vượng ở trong đất nghe được tin tức trở về, nhìn thấy Tam Vượng giống như đứa ngốc hàn huyên với người ta vui vẻ như vậy, cậu bé cũng trầm mặc một chút.

Tam Vượng nhìn thấy cậu bé, cao hứng vẫy vẫy tay, rồi chạy đến nói với Đại Vượng: “Anh cả, thầy Chử nói sẽ dạy em bơi lội, còn để cho em dùng hồ bơi của bọn họ, còn nói cho em tiền trợ cấp, bảo đảm em được ăn bánh bao, cơm thịt no nê, ha ha.”

Đại Vượng cúi đầu nhìn, gật đầu: “Tốt lắm.”

Tam Vượng: “Anh cả, anh cũng cảm thấy tốt, em cũng cảm thấy rất tốt.”

“Thế em đã hỏi là bao lâu mới được về thăm người thân chưa?” Nếu là em trai không thể về nhà, người trong nhà cũng có thể đi thăm em, chỉ sợ có đôi khi không thể tùy tiện gặp mặt.

Tam Vượng: “Thăm người thân cái gì? Em cũng không nhập ngũ mà?” Trong nhận thức có hạn của cậu bé, chỉ có nhập ngũ mới có chuyện thăm người thân.

Đại Vượng: “. . . . . . . . . . . .” Em cái gì cũng không biết, em còn cười ngây ngô cái rắm a.

Tam Vượng hỏi Lâm Lam: “Mẹ, cái gì là thăm người thân, sao con đi học bơi lội mà còn có thăm người thân vậy?”

Chử Vân Phong cười nói: “Con phải ở lại trường học. Chuyện thăm người thân này không cần lo lắng, chỉ cần không có thi đấu hay là huấn luyện khẩn cấp, thì ngày nghỉ con cũng có thể về nhà, người trong nhà cũng có thể đi thăm con.”

“A?” Đôi mắt Tam Vượng vụt sáng đen láy, “Phải… ở trong trường học sao? Trường học ở địa khu.”

Cậu bé hiểu biết địa lý có hạn, nhiều lắm là biết huyện thành và địa khu là không giống như. Cậu bé cảm thấy chỗ đó khẳng định còn xa hơn cả huyện thành, nếu là không thể ngày ngày về nhà. . . . . . Vậy cũng không được!

Chử Vân Phong: “Địa khu cách nơi này cũng không xa, ngồi xe lửa. . . .”

“Còn phải ngồi xe lửa?” Tam Vượng nóng nảy, liên tục khoát tay, “Không được không được, vậy thì con cũng không đi đâu.” Không thể ngày ngày về nhà, vậy cũng không được! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đều thay đổi, mặt đã phơi đến đen sẫm đã sắp đổi thành mặt trắng rồi.

Chử Vân Phong sửng sốt, cười nói: “Đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, thế nào lại còn lưu luyến gia đình chứ, lớn lên đều phải đi ra ngoài xông xáo.”

Tam Vượng: “Vậy cũng không được! Anh cả, chị gái và anh hai của con sau này đều phải rời khỏi nhà. Em trai của con đi học đánh đàn cũng không ở nhà, vậy thì bên cạnh cha mẹ con sẽ không có con cái sao? Con không thể đi. Con muốn ở nhà làm con trai dưỡng lão cho mẹ con.”

Một đứa bé còn nhỏ như vậy mà nói là muốn làm con trai dưỡng lão, chọc cho Lâm Lam thoáng cái đã cười lên, sau đó nước mắt cũng chảy ra, “Đồ ngốc nhà con.”

Đại Vượng: “. . . . . . . . . . . .”

Đám người kế toán đại đội lại cười to ha ha ha, “Đứa nhỏ như con, còn hiểu rất nhiều, còn muốn làm con trai dưỡng lão.”

Tam Vượng lẽ thẳng khí hùng nói: “Vậy còn không đúng sao? Trong nhà con chỉ có con là học tập kém cỏi nhất, đến lúc đó cũng không đi học đại học được, vậy không phải là con sẽ ở nhà chăm sóc cha mẹ sao.” Cậu bé lập tức nhảy qua ôm lấy Lâm Lam: “Mẹ, con sẽ không đi xa nhà đâu, con muốn ở nhà chăm sóc mẹ.”

Lâm Lam vội vàng lau lau nước mắt của mình, cười lên, “Đồ trứng ngốc con đó, mẹ còn trẻ tuổi, cũng không phải là đã bảy tám mươi tuổi, cần con coi chừng sao?”

“Vậy cũng không được, không có con trai ở nhà, người khác muốn bắt nạt mẹ thì làm sao?” Tam Vượng không lay chuyển được nên chuyển chủ đề.

Mọi người: “. . . . . .” Ai dám bắt nạt mẹ con chứ, cả thôn đều không có ai dám đánh cô ấy đó. Rồi lại nói còn có cha con nữa đâu rồi, con để cha con ở chỗ nào rồi hả?

Bất kể người khác khuyên như thế nào, Tam Vượng chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, chính là không muốn xa nhà, nơi nào cũng không đi, khỏi phải nói.

Chử Vân Phong: “Bạn học Tam Vượng, nếu con đi Học viện Thể dục, có thể nhận tiền trợ cấp đó, một tháng mười lăm đồng, còn bao cơm cho con, tùy tiện ăn. Như vậy con không phải là đã có tiền cho em trai đi khám mắt rồi sao? Con nhìn xem nhà con nhiều con cái như vậy, cha mẹ con muốn cho các con ăn cơm no, phải vất vả thế nào a? Con không ăn ở nhà, vậy không phải là thiếu đi một miệng ăn sao?”

Tam Vượng: “Thầy đừng có lừa con, con không xa mẹ con đâu.”

Chử Vân Phong lại nhìn sang Tiết Minh Lượng và Lâm Lam.

Lâm Lam cho Chử Vân Phong một ánh mắt, để cho ông đừng nóng nảy, cho con trai thời gian hai ngày để giảm xóc suy nghĩ thật kỹ.

Chử Vân Phong cười nói: “Vậy cũng được, tôi ở nhà của Minh Lượng ba ngày, nếu gia đình đã quyết định thì cứ đến thông báo cho tôi. Nếu là không được, tôi còn phải đi chỗ khác, nhiệm vụ nặng nề không thể chờ lâu, kính xin mọi người tha lỗi.” Ông cũng là cho Tam Vượng một kỳ hạn áp lực, thực tế cho dù có suy nghĩ mười ngày nửa tháng, nếu mà Tam Vượng có muốn, ông cũng vô cùng hoan nghênh.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc