Lâm Lam định về nhà mẹ đẻ cùng chị ba nói chuyện rõ ràng với Đường Hà Hoa, nói rõ ràng chuyện tố cáo kia, để cho Đường Hà Hoa nhận thức được sai lầm rồi xin lỗi, bảo đảm sau này phải ở chung hòa thuận không được gây chuyện thị phi.
Chuyện này không thể bỏ qua được.
Nào biết đâu rằng Đường Hà Hoa chẳng những không hề nhận sai chuyện tố cáo, ngược lại còn vì chuyện mình không cho lễ vật mà chỉ vào mấy đứa Nhị Vượng chỉ cây dâu mắng cây hòe với mình. Hai bên đã như vậy rồi, Lâm Lam cảm thấy chuyện không thể tính như vậy được!
Chỉ dạy dỗ Đường Hà Hoa cũng vô dụng, phải tách cả gốc rễ của Đường Hà Hoa ra nữa!
Không phải là muốn về nhà tố cáo đánh nhau sao, được, cô cũng phải nhanh chân đến xem, cả nhà từ nhỏ đến lớn của nhà họ Đường kia có dám động tay động chân đánh phụ nữ hay không?
Cô chính là nòng cốt tuyên truyền của công xã, bọn họ thử đánh một chút xem sao? Xem xem có bắt hết bọn họ lại hay không?
Lâm Mai hô to vào trong nhà: “Lâm Nhạc Thủy, vợ của mày muốn chạy về nhà mẹ đẻ, sau này cũng không trở lại nữa, mày mau đi cùng đi!”
Bà Lâm thấy tình huống đã không còn khống chế được nữa, các con gái không nghe theo bà nên bà cũng không làm gì được, nhất thời gấp đến độ không biết nói cái gì cho phải.
Lâm Nhạc Thủy ở trong nhà hô to ra: “Đừng có nói lung tung, cái gì mà không trở lại, tháng giêng về nhà mẹ thôi.” Cậu ta tìm được cớ, “Cha, anh cả, các anh rể, em cũng nên phụng bồi vợ về nhà mẹ đẻ, xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được.”
Thấy chuyện như vậy, mọi người cũng nhường chỗ cho cậu ta ra ngoài.
Lâm Nhạc Thủy xông ra như trốn chạy, đến trong viện thì thấy một đám phụ nữ đang đứng đó trợn mắt nhìn thẳng, vợ ở trong phòng đập đồ khóc lóc, con trai cũng khóc oa oa, các cháu bên nhà vợ cũng khóc oa oa.
Này...... phản ứng đầu tiên của Lâm Nhạc Thủy là cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cần phải tức giận. Nhưng khi cậu ta chống lại khuôn mặt của hai người Lâm Mai Lâm Lam, thật đúng là không dám nói gì, chỉ đành phải cụp đuôi đi vào trong nhà dỗ vợ.
Đường Hà Hoa không đánh lại người khác, đành mượn chồng của mình để xả cơn tức. Cô ta một tay nắm lấy lỗ tai của Lâm Nhạc Thủy một tay tát vào mặt cậu ta như là Lâm Mai tát mình, vừa tát vừa mắng, “Anh là đồ bất lực, vợ của anh bị người bắt nạt anh cũng không quản. Đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy dỗ, tôi mắng đó, mắng đó!”
Cô ta mắng càng ngày càng khó nghe, dù sao đều phát tiết toàn bộ bất mãn đối với mẹ chồng và mấy chị chồng ở trên người chồng mình.
Bà Lâm đau lòng đến ôm ngực kêu ai nha, sắp đứng không yên, chị cả Lâm và chị hai Lâm đến đỡ bà, để cho bà đứng một bên xem.
Nghe Đường Hà Hoa mắng mắng có sức lực như vậy, Lâm Mai cả giận nói: “Cô không phải là muốn đi sao, mau cút đi!”
“Các người đều chờ đó cho tôi, từng người từng người, đều đừng có chạy! Tôi sẽ bảo cha tôi và các anh đến hấp chín các người!” Đường Hà Hoa kêu gào, lại bắt nạt Lâm Nhạc Thủy, quả thực đã coi Lâm Nhạc Thủy như là hai người Lâm Lam và Lâm Mai, chỉ muốn xả cơn tức.
Đánh chồng của cô ta? Lâm Lam dĩ nhiên là không đau lòng! Cô lạnh lùng nói: “Chờ cái gì? Đừng có uất ức, chúng tôi nhanh chóng đổi chỗ, để nhà mẹ đẻ cô đến làm chủ, đến đi!”
Đường Hà Hoa lại không đi, chỉ ở chỗ này đánh Lâm Nhạc Thủy.
Lâm Mai cuối cùng là đau lòng em trai, tức giận vọt vào trong nhà, kéo Lâm Nhạc Thủy ném ra ngoài, “Mày mau cút đi, đừng ở lại nhà mất mặt nữa, đi làm con rể tốt của người ta đi!”
Cậu đau lòng vợ cũng không ai ngăn cản cậu, nhưng cậu lại chẳng phân biệt được thị phi, ngay cả tôn nghiêm cũng không có, còn ở lại nhà làm cái gì.
Ông Lâm cũng bị lời mắng của Đường Hà Hoa làm cho tức muốn ngất, ông từ trong nhà lao ra đứng ở trong sân quát: “Đi mau đi! Nhà họ Lâm chúng tôi không chịu nổi đứa con dâu như vậy, cô mau về nha mẹ đẻ đi!” Giờ khắc này ngay cả chuyện mình sợ mấy cha con nhà họ Đường cũng đã quên mất.
Anh cả Lâm còn muốn tiến lên khuyên, lại bị chị dâu Lâm dùng ánh mắt ngăn lại.
Trịnh Diệu Tổ lắc lư đi ra ngoài, giống nói xấu nói: “Ở cùng một chỗ thì không được, còn không bằng ra ở riêng đi, tất cả đều vui mừng!”
Anh ta còn quay đầu lại tìm sự đồng cảm, nói với Hàn Thanh Tùng: “Em rể, em nói có phải không?”
Hàn Thanh Tùng lại rất nể tình ừ một tiếng.
Trịnh Diệu Tổ lập tức rực rỡ, “Cha, không phải là con làm con rể thì khích bác đâu, cha cứ cho họ ở riêng, cha xem nhà của em tư đi, vừa ở riêng thì đã sống ngày càng tốt rồi.”
Anh cả Lâm vội vàng giật nhẹ anh ta, để cho anh ta đừng châm dầu vào lửa.
Nhưng Trịnh Diệu Tổ lại muốn dùng hết sức lực tức chết cậu em vợ yếu ớt ăn bám và vợ của cậu ta, “Tôi ăn cơm mềm không ai không biết. Nhưng mà tôi ăn cơm mềm cũng không dám tự xem mình là đại gia. Các người đi hỏi một chút, hiện tại trong nhà tôi người nào có địa vị thấp nhất, còn không phải là tôi sao?”
Anh ta còn làm ra một tư thái lau nước mắt.
Lâm Mai: “......” Anh mau câm miệng đi, đừng có mượn đề tài để nói chuyện của mình như vậy chứ.
Bởi vì ông Lâm bộc phát như vậy, Đường Hà Hoa bên kia thế nhưng không dám đánh Lâm Nhạc Thủy nữa, che mặt lôi kéo con trai bỏ chạy, tất cả các cháu cũng đuổi theo.
Lâm Lam lại kéo tay Lâm Mai, “Đi thôi, chúng ta đi đến nhà họ Đường ăn cơm.”
Bà Lâm lại lôi kéo hai chị em lại, cơ hồ là cầu khẩn, “Được rồi, đừng hành hạ nữa.” Bà lại nhìn sang con trai út, “Nhanh đi đón nó trở lại, đừng để tổn thương hòa khí.”
Chị cả Lâm lại khuyên mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nữa, sáng mai cô ta sẽ trở lại thôi, đón cái gì mà đón, đều là do mọi người chiều hư cô ta.”
Ai cũng là người sáng suốt, ai cũng không phải kẻ ngu, Đường Hà Hoa đơn giản chính là ỷ vào việc anh trai của mình nhiều, muốn đi ngang ở nhà chồng. Nhưng nếu cô ta thật muốn chung sống với chồng mình, có thể dựa vào chuyện này sao? Vậy nhà bọn họ tìm con rể đến nhà ở là được rồi. Rồi lại nói lúc này nhà họ Lâm có một con rể là Cục trưởng, nhà họ Đường bọn họ nếu là dám đến cửa gây sự, chị cả Lâm tỏ vẻ mình sẽ móc mắt ra mà xem.
Nhìn vợ bị tức mà bỏ chạy đi, Lâm Nhạc Thủy vừa mất mặt vừa đau lòng, liền bắt đầu ăn quịt, “Các người hài lòng chưa?”
Bà Lâm nhìn thấy con trai bị tát thành đầu heo, vừa tức vừa đau lòng, mắng: “Mình cũng đã làm cha rồi, còn vô dụng như vậy. Để cho các anh rể chế giễu.”
Lâm Nhạc Thủy vò đã mẻ lại sứt: “Mọi người không phải muốn nhìn con rồi chê cười sao, đã thấy chưa?” Cậu ta đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, bắt đầu gạt lệ, bộ dáng kia cũng là rất oan ức.
Lâm Mai cười lạnh: “Muốn xem chuyện chê cười của mày, năm trước tao trở lại đã cho hai vợ chồng mày khỏi ăn tết rồi. Chuyện Đường Hà Hoa và mẹ cô ta tố cáo tao, sao mày không lên tiếng hả?”
Lâm Nhạc Thủy lập tức nói: “Em không biết.”
Mới là lạ!
Mấy người chị cả Lâm còn không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao, rối rít hỏi chuyện gì xảy ra. Nói thật, chuyện Lâm Mai tổ chức cho mọi người dệt vải, bọn họ được lợi theo cả, ai cũng không đủ phiếu vải phiếu bông, nhà ai cũng gặp phải chút việc gấp, lúc này đã làm nổi bật sự quan trọng của Lâm Mai.
Lâm Lam giải thích đơn giản cho các chị, hai chị nghe xong rất là tức giận, rối rít chỉ trích Lâm Nhạc Thủy.
“Quá khốn kiếp, tại sao có thể hạ độc thủ như vậy? May mà em ba đã có chuẩn bị đổi nó thành nghề phụ của đại đội, nếu không còn phiền toái đó.”
“Đúng vậy, quá khốn kiếp, đi, chúng ta đi đến nhà họ Đường bọn họ lý luận một phen!” Chị cả Lâm và chị hai Lâm muốn cùng đi đến nhà họ Đường với Lâm Lam.
Đường Gia Tập cách Lâm Gia Truân không xa, chỉ cách nhau một con sông lớn, từ đập lớn đi qua tổng cộng không đến hai dặm nửa đường. Nếu là đi nhanh đến nói, hai mươi phút là có thể vừa đi vừa về.
Mấy đứa Tam Vượng lập tức tỏ vẻ có thể phía trước mở đường.
Lâm Nhạc Thủy vội vàng nói: “Mọi người đừng có ngậm máu phun người, chuyện như vậy làm sao có thể nói loạn được, không thể nào đâu. Hà Hoa là có chút tật bệnh, nhưng cũng không có làm như vậy.”
Lâm Mai nhìn thấy nó lại cãi chày cãi cối, cho nên tức giận nói hết cả chi tiết, “Người tố cáo là một biểu cô của chị dâu nhà mẹ cô ta, bị đại đội của chị bắt được, hù dọa một trận, cái gì cũng nói ra cả rồi mà mày còn nói dối hả?”
“Đó, đó là do bà ta nói lung tung.”
“Thủ ấn giấy trắng mực đen, bà ta khai báo là do ý tứ của mẹ Đường Hà Hoa, khi con gái về nhà mẹ đẻ nói lại là chị không có đồng ý, bà ta liền tìm thân thích đến làm chuyện xấu, làm như bọn chị không biết sao? Lúc trước chúng mày còn nói muốn góp vốn làm ăn, chị không đồng ý, chúng mày lại ra chiêu này. Nếu không phải nể mặt cha mẹ, chị mày thật muốn trở lại đánh chết hai đứa đầu chó chúng mày. Nhà cha vợ của mày lợi hại, mày sợ họ, mày cho rằng chị sợ sao? Chuyện làm ăn của chị bây giờ là của đại đội, mày có tin chị mang theo người của đại đội đến đập đầu chó nhà họ Đường bọn họ hay không, xem xem ai lợi hại hơn!”
Ở chỗ này không có một ai hoài nghi sự quyết đoán của Lâm Mai, cô thực có can đảm!
Lâm Nhạc Thủy: “Em, chúng em đã hỏi, nhưng chị không đồng ý, chúng em, chúng em cũng thôi rồi mà. Rồi lại nói, đã biết là chị làm nghề phụ đại đội, tố cáo thì có ích lợi gì? Đây không phải là tố cáo không công sao? Tuyệt đối không phải là Hà Hoa làm.”
“Chứng cứ đều ở đây, làm sao mày còn dám nói dối hả? Không phải là Đường Hà Hoa làm, là mẹ của Đường Hà Hoa sai khiến một biểu cô bên chị dâu làm, mày có nghe hiểu tiếng người không?”
“Vậy thì có lẽ là thân thích kia dính líu lung tung.”
Lâm Mai tức giận đi đến đạp cậu ta một cái, “Trước kia tại sao tao không biết là mày lại càn quấy như vậy hả. Thân thích kia trước kia cũng không tới tìm tao đòi góp vốn, là do vợ và mẹ vợ của mày muốn như vậy, mày còn muốn nói dối hay sao?”
Lâm Nhạc Thủy bị cô đạp cho một cái, ngã xuống cánh cửa, lại bắt đầu ăn vạ khóc lóc.
Lâm Lam không chịu nổi phiền phức này: “Câm miệng, khóc cái gì mà khóc!”
Lâm Nhạc Thủy méo méo miệng, lại cố kìm nén nước mắt.
Con trai của cậu ta cũng tám tuổi rồi, đã đàn ông trưởng thành rồi, lại còn động một chút là khóc nhè, người này thật là...... Bây giờ mấy đứa con gái cũng đã lớn, đã là người có con cái, đã đương gia làm chủ cả rồi, tuổi tác cũng đã bằng với tuổi của cha mẹ lúc trước, không còn là con gái trong tay cha mẹ khi còn bé không dám nói chuyện lớn tiếng, lúc này các con gái đều nhìn về phía cha mẹ mình, trong ánh mắt chính là sự khiển trách nhìn xem hai người nuôi con trai thế nào!
Bà Lâm và ông Lâm cũng cảm thấy xấu hổ và giận dữ, không khỏi cúi đầu.
Thật sự là mất mặt!
Chị dâu Lâm không đành lòng cha mẹ chồng bị làm khó như thế, vội vàng nói: “Tới giờ này rồi, chân đều đã đứng đến mềm nhũn, nước cũng không uống, cơm còn chưa nấu xong. Mau vào phòng uống nước đi, làm nhanh rồi cơm ăn nào.”
Các chị em gái có thể đánh mắng em trai, khiển trách cha mẹ nhưng không thể không nể mặt chị dâu.
Bà Lâm nhìn ông Lâm một cái, oán hận nói: “Được rồi, chuyện này cũng đừng bao che, vợ thằng hai làm không đúng.”
Mặc dù ông Lâm thương yêu con út, nhưng cũng không phải chỉ có nó, hơn nữa nó còn làm trò ở trước mặt nhiều con rể như vậy, ông tự nhiên cũng không thể bao che. Ông hừ một tiếng, tức giận nói: “Thằng hai, mày có biết cái gì thì nhanh chóng nói cho chị ba mày biết, mau chóng nhận tội.”
Lâm Nhạc Thủy còn đang giúp vợ che giấu, “Là biểu cô bên nhà chị dâu của cô ấy làm, cô ấy cũng không biết a. Coi như là mẹ cô ấy phân phó, cô ấy cũng không biết......”
“Mày đừng có nói dối với mẹ mày, mẹ không đánh mày thì mày thật đúng là cho rằng mình không sai.” Bà Lâm muốn đi đến chân tường cầm cái chổi, lại bị Tam Vượng đưa cho một cành mận gai thô to bằng ngón tay.
Tam Vượng: “Bà ngoại, mẹ con nói, bình thường không thể đánh con cái, nhưng mà làm sai thì phải đánh, không đánh sẽ không nhớ lâu. Đúng không anh cả.” Cậu bé quay đầu lại nhìn Đại Vượng tìm sự đồng cảm.
Đại Vượng: “......” Anh cũng không biết em đâu!
Bà Lâm cưỡi hổ khó xuống, giơ cành mận gai nén đau lòng đánh con trai, “Còn nói dối, nói dối!” Hôm đó con trai và con dâu ở trong phòng nói thầm, bị bọn họ nghe thấy được! Cành mận gai này nhìn thì chính là đánh con trai, nhưng từng cái giống như đang đánh lên người bà.
Lâm Nhạc Thủy cũng biết mẹ cậu ta khẳng định đã biết cái gì, nhìn nhìn lại chị dâu, đoán chừng cũng biết rồi? Vậy thì không có cách nào nói dối nữa. Nhưng...... Nhưng sự thật chính là, Hà Hoa không hề biết chuyện tố cáo a, là mẹ của cô ấy tìm một biểu cô bên nhà chị dâu làm! Sau đó biểu cô kia bị bắt được, bọn họ mới biết chuyện.
Cậu ta bị bà Lâm đánh đến nhảy nhót quanh sân, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mẹ đánh cậu ta như vậy, cậu ta khóc hô nói: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Cũng không dám nữa. Lúc mới bắt đầu con và Hà Hoa cũng không biết, là mẹ của cô ấy an bài, sau đó biểu cô kia bị bắt thì chúng con mới biết được. Chúng con cũng sợ, không dám nói......”
Lúc trước Lâm Lam còn tưởng rằng cha mẹ đã thương lượng xong với nó là sẽ giúp nó che dấu, hóa ra là bà Lâm không biết dùng phương pháp gì mà biết được, hơn phân nửa là hai đứa ngu xuẩn này nói nhỏ với nhau bị mẹ nghe thấy.
Bất mãn trong lòng cô đối với bà Lâm tản mát hai phần.
Bà Lâm thật là vừa đau lòng vừa tức giận, nếu là không đánh con trai một trận, các con gái sẽ không thể nguôi giận, trong lòng con dâu lớn cũng không phục. Rồi lại nói cũng thật nên bị đánh, không bị đánh nó còn không cảm thấy chính mình đã làm sai.
Bà tức giận ra sức đánh Lâm Nhạc Thủy, đánh đến mức cậu ta gào khóc chạy khắp sân, lại bị các chị ngăn lại chạy không được, kết quả tới tới lui lui đã bị đánh đau một trận.
Lâm Mai thấy bà Lâm mệt mỏi thở không ra hơi, cũng sợ sẽ khiến bà tức phát bệnh, dù sao da mặt cha mẹ mỏng lại coi trọng mặt mũi, hôm nay lại gây lộn đánh nhau ngay trên đường cái, lại bị con dâu chỉ cây dâu mắng cây hòe, đoán chừng đời này cũng chưa từng kịch liệt như vậy, cô thật đúng là chịu không được.
Lâm Lam và Lâm Mai trao đổi ánh mắt, hai người tiến lên sẽ đỡ lấy bà Lâm, “Được rồi, mẹ cũng đừng tức giận nữa.”
Lâm Mai lại đạp Lâm Nhạc Thủy một cái, “Lần sổ sách này ghi lại cho mày đó, nếu mày còn vô liêm sỉ nữa thì sẽ tính luôn một lần.”
Lâm Lam nói: “Bọn chị ghi nhớ lần này cho em, nhưng mà nợ nần với nhà họ Đường thì chưa xong đâu. Chờ cơm nước xong, chị và chị ba đi hỏi hỏi xem mẹ vợ tốt của em, làm người tại sao lại ác độc tham lam như vậy, không biết xấu hổ!”
Lâm Nhạc Thủy là thật không dám cãi lại, nếu là dám cãi lại, cậu ta tin tưởng hai chị gái này sẽ cùng nhau đánh mình mất.
Chị ba đánh người rất đau, từ nhỏ đã như vậy.
“Hai người cứ đi đi, đừng có nói là em không cho hai chị đi đến nhà họ Đường nhé, không phải là sợ hai người chịu thiệt sao?” Nhà họ Đường có đến bảy tám anh em trai, chỉ có mấy người phụ nữ, đủ để người ta đâm một đầu ngón tay hay sao?”
Tam Vượng lập tức đụng tới, “Mẹ, đi a!”
Đại Vượng đưa tay kéo thằng bé về.
Lâm Mai thấy chuyện tố cáo đã bị nói ra rồi, nhưng còn cảm thấy bất bình vì chuyện Đường Hà Hoa mắng Lâm Lam, “Em trai, chị hỏi em, trước kia chị tư của em đối xử với em và Tiểu Tân tốt như vậy, tại sao nhà các em không cảm kích, còn ghi hận trong lòng hả?”
Lâm Nhạc Thủy lập tức oan uổng, “Làm sao mà không cảm kích, nào dám ôm hận nữa chứ?”
“Đừng có giả bộ, mỗi lần chị tư của em đến đây, Đường Hà Hoa đều trốn ra ngoài, không phải là cho chị ấy sắc mặt nhìn sao? Em cho rằng chị không biết là cô ta ngày ngày ở nhà chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng bọn chị hả? Em biết rất rõ ràng, tại sao em lại không quản nó?”
Lâm Nhạc Thủy: “Em, em quản được ai chứ?” Một người, hai người đều đến đánh tôi, tôi thật uất ức đó.
“Em không quản được cô ta, thì em cũng có thể nói nó mà, để cho nó biết em không thích nó như vậy, em có nói sao? Em cũng không nói có phải không? Nói không chừng còn giúp nó mắng bọn chị nữa.” Lâm Mai tức giận nói.
“Trời đất chứng giám!” Lâm Nhạc Thủy giơ tay lên, “Em chưa từng mắng các chị đâu!” Nhiều lắm là chính là thời điểm Đường Hà Hoa mắng thì cậu ta vờ như không thấy mà thôi.
Hơn nữa Đường Hà Hoa cũng không có mắng gì, tới tới lui lui chính là bất bình chị tư cho chị dâu quà mà không cho mình, hoặc là chính là tức giận chị tư đã nói thích Tiểu Tân nhất, kết quả thay đổi lại thay đổi đi thương yêu Tiểu Vượng con mình. Cậu ta còn khuyên Đường Hà Hoa nữa, người ta đối xử tốt với con mình, vậy thì chị tư cũng phải đối xử tốt với con mình chứ. Nhưng Đường Hà Hoa không nghe a, cô ta nói: “Vậy cũng không được, trước kia chị ta đối xử với Tiểu Tân tốt nhất, chính chị ta còn nói thích Tiểu Tân nhất, ghét Tiểu Vượng nhất, tại sao lại đột nhiên đối xử với Tiểu Vượng tốt lên mà lại không đối xử tốt với Tiểu Tân chứ? Cô ta không phải đang lừa gạt sao? Đùa giỡn với chúng ta sao?”
Lâm Nhạc Thủy cũng cảm thấy vợ mình quá tích cực a, các thân thích cũng đều nói như vậy, ai biết là có có thật không a? Người ta đối xử tốt với chúng là thì được rồi, không tốt cũng như vậy thôi, tại sao cần phải so đo a.
Nhưng cậu ta nói chuyện không dùng được a!
Cậu ta cũng muốn nói một câu a, lúc trước cậu ta cũng không muốn cưới Đường Hà Hoa!
Là do mọi người buộc con cưới mà? Ô ô ô......
Lâm Nhạc Thủy càng nghĩ càng ủy khuất, bắt đầu ô ô khóc lên.
Bên kia Tam Vượng còn băn khoăn chuyện mợ hai nói muốn trở về tìm các anh em đến báo thù, muốn hấp chín cả đám.
“Anh cả anh hai a, cái gì gọi là hấp chín cả đám vậy?”
“Chính là đánh chúng ta một trận, đánh đến kêu cha gọi mẹ.” Nhị Vượng phiên dịch ra.
Đại Vượng khẽ hừ một tiếng.
Tam Vượng hưng phấn mà chà xát chà xát tay, “Chúng ta có cần phải đi đến đập lớn bên bờ sông để mai phục hay không? Ha ha, xuống sông bọn họ khẳng định không phải là đối thủ của em.”
Mạch Tuệ dẫn Tiểu Vượng và Hảo Nam đi đến, “Mợ ấy nói có bảy tám anh em luôn đó.”
Tam Vượng: “Ha ha, không cần gấp gáp, cha có thể một người đánh mười người, còn kém ba đó.”
Tiểu Vượng: “Thầy giáo nói đánh nhau là không đúng.”
Tam Vượng:”Quyết đấu, quyết đấu văn minh! Đúng, cứ như vậy, chúng ta nói chuyện bằng giấy tờ với bọn họ, phải bàn bạc từng điều, không thể chỉ so sánh sức lực mà còn phải so sánh cái khác. Chẳng hạn như là đọc thơ, trả lời câu hỏi, ca hát, thổi kèn acmonica, bơi lội......”
Hảo Nam gấp đến độ nói: “Còn có ăn giò lớn! Ha ha ha. Em cũng được đó!”
Mấy người lớn vừa tức vừa giận, lúc này bị mấy đứa nhỏ nói với nhau như vậy, cả một viện đầy người không nhịn cười được.
Nói thật, vốn là có chút sợ hãi Đường Hà Hoa đi gọi người, nhưng hôm nay có Hàn Thanh Tùng ở đây, bọn họ đã cảm thấy vô cùng kiên định, một chút cũng không thấy sợ, nhìn xem mấy đứa nhỏ này, mọi người ai cũng không sợ.
Trong lòng ông Lâm nói thầm một tiếng, mình cũng không sợ, ngược lại lại nhớ đến đi trong nhà lên giường ngồi xuống, còn để cho các con rể cũng lên giường ngồi.
Anh cả Lâm và các anh rể đều mời Hàn Thanh Tùng ngồi ghế trên.
Hàn Thanh Tùng: “Các anh ngồi đi.” Thân hình anh khá cao, chân dài, mà giường lại nhỏ, ngồi không thoải mái.
Anh muốn tìm Lâm Lam trò chuyện, cô nói ăn cơm xong muốn đi Đường Gia Tập tìm nhà họ Đường lý luận, anh nghĩ cứ để anh đi thì tốt hơn, cứ để cô ở nhà đợi tin. Anh xoay người đi tới cửa, phát hiện Lâm Lam đang ở trong sân thu xếp phát tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ.
Lâm Lam vỗ vỗ tay, “Các con à, phân tiền mừng tuổi.”
Bọn nhỏ vừa nghe đều gào lên rồi xông lại xếp thành hàng, chờ người lớn phân tiền mừng tuổi.
Lâm Lam phân cho một đứa hai mao tiền, vốn là muốn một đứa một mao tiền, kết quả chị ba vì muốn xả giận cho cho cô nên đánh Đường Hà Hoa.
Lâm Lam vui vẻ, cho nên cho nhiều hơn!
Vì tránh việc cho mấy đứa nhỏ nhà thân thích tiền mừng tuổi mà con mình lại không có, các con sẽ mất mác,.. vân vân, cô liền phân cho các con của mình thêm một vòng nữa.
Lần này thì bọn nhỏ đã cao hứng đến hỏng rồi, cô tư/ dì tư ghê gớm thật, người khác chỉ cho nhất xu hai xu, cô lại cho đến hai mao, hai mao a! Đây là tay lớn bao nhiêu a! Ha ha ha ha. Cô tư/ Dì tư vạn tuế!
Lâm Mai cũng chia rồi, một đứa nhỏ một mao tiền, Hảo Nam và Xảo Xảo cũng có phần.
Chị cả Lâm và chị hai Lâm đã sớm cho rồi, thời điểm mà Lâm Mai và Lâm Lam ở trên võ đài thì các chị sẽ không tham gia náo nhiệt, bất kể là đem đồ về cho nhà mẹ đẻ hay là làm gì thì đều tự lượng sức.
Một đứa hai xu tiền, công bằng.
Lâm Mai cũng rất hưng phấn, thúc dục mau đi làm cơm để ăn cơm rồi đi đến nhà họ Đường tính sổ.
Mấy người phụ nữ cùng nhau nấu cơm nên cũng khá nhanh, bọn họ đều mang theo lương thực của mình tới, tự nhiên sẽ không ăn không của nhà mẹ đẻ.
Lúc ăn cơm vẫn làm đàn ông một phòng phụ nữ một phòng.
Lâm Nhạc Thủy không có mặt mũi nào ngồi ăn, đầu tiên là bị chị gái mắng cho máu chó đầy đầu, lại bị vợ tát thành đầu heo, còn bị mẹ ruột đánh một trận...... Đời này cũng chưa bao giờ chật vật như vậy. Cậu ta muốn đi đến nhà họ Đường xem một chút, lại không thể nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là đứng ở trong viện hít không khí.
Chị dâu Lâm còn gọi cậu ta một tiếng, “Chú hai đến ăn cơm đi.”
Lâm Nhạc Thủy thấy chỉ có chị dâu là đối xử tốt với mình, nước mắt của cậu ta thoáng cái đã chảy ra, bắt đầu gạt lệ.
Chị dâu Lâm thấy như vậy, thật là dở khóc dở cười, chị bưng một khay rau chân vịt xào tôm nõn thật lớn cho bọn nhỏ ăn, “Đây cũng là cô tư của các con mang đến, rất quý đó, người lớn cũng không ăn, toàn bộ đều cho các con cả.”
Bọn nhỏ rối rít nói cám ơn, cùng nhau ăn tôm nõn.
Tam Vượng trước tiên gắp cho Xảo Xảo, “Chị Xảo Xảo, chị ăn đi.”
Xảo Xảo cười rộ lên, “Cảm ơn em, em nhanh ăn đi.”
Mạch Tuệ: “Tam Vượng, sao em không gắp cho chị vậy?”
Tam Vượng cười hắc hắc: “Chị Mạch chị đã giống bạch tuộc rồi, động tác cũng nhanh hơn tất cả mọi người, không cần em gắp đâu.” Mạch Tuệ chơi trò chơi bắt đá (có lẽ là giống trò thảy đá năm hòn ở VN), mỗi lần đều thắng bọn họ, nên Tam Vượng đã gọi cô bé là bạch tuộc.
Mạch Tuệ muốn thu thập cậu, Tiểu Vượng vội vàng gắp hai miếng cho chị, “Chị, em gắp cho chị nè.”
Đang ăn cơm, phía ngoài truyền đến tiếng huyên náo, một giọng nói hồng ong ong điếc tai như chuông đồng truyền đến, “Thông gia, Đường Lão Á đến chúc tết ông đây!”
Ông Lâm đang uống rượu không khỏi run run một chút, mặc dù lúc trước vì bị lửa giận ảnh hướng nên ông mới nói hung hăng như vậy, sau đó các con rể cũng động viên ông, nhưng rốt cục thì cũng cảm thấy sợ hãi chột dạ.
Ông không chỉ là thiên vị con trai út và con dâu nhỏ, thử nghĩ xem lúc ông Đường còn trẻ tuổi, một bộ dạng hung thần ác sát, một cái tát là có thể đánh một tên ma cà bông nằm trên đất không đứng dậy được, ông Lâm vừa nghĩ đã thấy đầu to ra chân mềm đi.
Nhưng Trịnh Diệu Tổ lại khuyến khích ông: “Cha, thua người không thua trận, ngài đừng sợ, có con rể ở đây làm chỗ dựa cho ngài. Đều nói con rể cũng là nửa con trai rồi, con thấy một mình em rể đã bằng với mười người rồi. Ngài cứ yên tâm đi, nhà họ Đường bọn họ không dám giương oai đâu!”
Anh cả Lâm ngồi ở bên cạnh nghe thấy: Em rể ba à, em cũng đừng lừa dối cha nữa, khi ông ấy còn trẻ thì chỉ sợ có mình Đường đồ tể này thôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đường Hà Hoa không đúng, Lâm Nhạc Thủy cũng cần giáo dục, sau đó cha mẹ Lâm gia cũng sẽ từ đó nhận được dạy dỗ. Một người cũng không chạy được. Chương sau nhà họ Đường đưa đầu đến.