Lâm Lam đau lòng bọn nhỏ còn nhỏ mà phải vất vả đi thu hoạch vụ thu, nên nghĩ cách cải thiện thức ăn.
Trước đó Hàn Thanh Tùng mang về nửa cân thịt kia, đã sớm ăn hết, anh không chịu cứ đi mua lòng heo không cần phiếu, nhiều lắm thì giống như xã viên bình thường cứ vài ngày đi một lần.
Lâm Lam cũng không ép anh, dù sao chức vụ của anh còn ở đó, tính cách lại không phải dạng linh hoạt, nếu cứ ép anh đi, chắc chắn sẽ có cảm giác ỷ quyền thế. Có điều vào những ngày đặc biệt hoặc báo sớm thì anh vẫn đồng ý, ví dụ như Lâm Lam nói lên lợp ngói, trung thu, nhất định phải cải thiện một chút đồ ăn, bảo anh đi đặt mua đầu heo, móng heo,đuôi heo…vv…đều dựa theo giá tiền bình thường mà mua.
Trong nhà có ba con gà mái đẻ trứng, cơ bản Lâm Lâm đều dùng nấu ăn hết, nếu không đủ nấu ăn thì làm súp trứng gà, trứng gà chưng dưa muối, như vậy cả nhà đều có thể ăn một chút.
Bởi vì thiếu hụt nguyên liệu, muốn ăn ngon phải tốn không ít tâm tư, thường xuyên rèn luyện, tài nấu nướng của Lâm Lam cũng tiến bộ không ít.
Về điểm này ngay cả TamVượng có thể làm chứng, nó tuyệt đối không nói láo dỗ người vui vẻ.
Đảo mắt đến mùng mười tháng tám, đã đến thời gian lợp ngói.
Lâm Lam đề nghị trước một ngày mang theo Nhị Vượng và Mạch Tuệ làm một bàn đồ cúng thức ăn, lại bảo Hàn Thanh Tùng sớm đi đến tổ giết mổ đặt trước một đầu heo, anh cả Lâm còn mang đến hai con cá chép được nuôi ở thôn bọn họ, Hàn Vĩnh Phương thì tặng một bình rượu.
Chị dâu cả đến đây giúp Lâm Lam làm cá chép và bày món ăn đồ cúng, thuận tiện giải thích nguyên nhân anh cả Hàn không thể đến. Bà Hàn đang làm ầm ở nhà, nếu anh cả Hàn dám đến giúp Hàn Thanh Tùng lợp ngói, bà sẽ đi nhảy sông tự vận.(Hàn Thanh Tùng là con ghẻ)
Tất nhiên Lâm Lam không so đo, dù sao anh cả không đến cũng có người khác đến, dựa vào mặt mũi của Hàn Thanh Tùng, không cần lo không tìm được người.
Chị dâu cả thấy cô không tức giận, liền thở phào nhẹ nhỏm, càng ra sức tốn tâm tư giúp Lâm Lam làm bày đồ cúng.
Chị dâu cả Hàn cười nói: “Trường hợp như vậy, nên tốn chút tâm tư.”
Lâm Lam biết hằng ngày cô ấy nấu cơm chẳng muốn tốn nhiều tâm tư, dù sao nhiều người như vậy, cô ấy cũng không thích hầu hạ.
Hơn nữa bà Hàn thường xuyên nói làm thức ăn ngon làm chi, ăn không ngon thì ăn không được nhiều? Lãng phí lương thực!
Trước khi lợp ngói phải cúng kiếng, xin hương, đốt vàng mã, dựa theo phong tục còn phải đi tế tổ, nói với tổ tông trong nhà sang nhà mới, xin bọn họ phù hộ.
Tất nhiên Lâm Lam nhập gia tùy tục.
Nhân lúc còn chưa đến giờ tan tầm, Lâm Lam bảo Hàn Thanh Tùng dẫn theo TamVượng đi làm những thứ này, chờ đến buổi trưa lúc tan tầm thì có thể lợp ngói.
Kết quả vẫn chưa đến lúc tan tầm, đại đội trưởng đã sắp xếp sáu thanh niên trai tráng bàn tay to sức lực lớn nhanh nhẹn khéo léo, đây cũng là những người trước đó giúp Hàn Thanh Tùng kéo ngói, quan hệ tốt biết bổn phận nói không nhiều lắm.
Thợ mộc Vương cùng thợ hồ làm tổng chỉ huy, có sức lao động cường tráng hỗ trợ bọn họ cũng dễ sai khiến, hơn nữa có gỗ thượng hạng, ngói rắn chắc, để bọn họ làm kiến trúc sư rất có cảm giác thành tựu.
Thợ mộc Vương không nhịn được lại than thở một lần nữa: “Đây mới là xây nhà, nhà cao cửa rộng rộng rãi như vậy, không có gỗ tốt như vậy, sao có thể chống đở nổi a.”
Có gỗ tốt cũng có công lao của Lâm Lam. Cô dặn dò Hàn Thanh Tùng nhất định phải mua gỗ tốt, không mua loại bị sâu bọ đục, gỗ làm xà nhà cùng đòn tay nhất định phải dài, như vậy xây nhà mới có thể cao to rộng rãi. Cho dù là những mảnh gỗ nhỏ cũng có thể dùng làm đòn tay, gỗ bền chắc hơn so với thân cây cao lương, cách một khoảng cách để một cây đòn tay gỗ, như vậy nhà cửa sẽ bền chắc hơn, che mái ngói cũng không sợ quá nặng chống đỡ không nổi.
Dĩ nhiên, tiền cũng tốn nhiều hơn.
Những thứ gỗ này, thợ mộc Vương nhìn thấy hết sức vui mừng, chọn lựa gỗ tròn cao lớn thích hợp nhất làm xà nhà, còn dư lại làm các loại đòn tay, gia cụ, xà nhà.
Sau khi gác đà ngang xong, đến sắp xếp đòn tay, xà nhà, rồi đắp thêm bùn đất.
Cuối cùng che phủ mái ngói.
Ý của Hàn Thanh Tùng để cho bọn họ bận rộn thì cứ đi trước, còn lại để tự anh làm là được.
Hàn Thanh Vân nói: “Anh ba, vậy không phải anh chê chúng em sao, làm việc sao có thể đầu voi đuôi chuột như thế được? Hơn nữa, sau này chúng em cũng muốn xây nhà, không thể thiếu không làm phiền anh ba rồi đấy?”
Tất cả mọi người nói đúng.
Hàn Thanh Tùng cũng không nói thêm gì, chỉ nói với Lâm Lam đêm đầu heo kia phân chia ra, để cho bọn họ mỗi người lấy về một phần.
Đều đang lúc bận rộn thu hoạch vụ thu, cũng không có thời gian ở đây ăn cơm, không bằng lấy về ăn chung với mọi người trong nhà.
Việc này chính là ý nghĩ của Lâm Lam.
Cô đã nghĩ chị dâu cả đến đây giúp nấu cơm, cộng thêm ông nội bà nội, liền chia ra một phần lớn, những người khác mỗi người một phần, còn dư lại mình cùng mấy đứa nhỏ cộng thêm đám thợ mộc, thợ hồ, thợ cả cùng nhau ăn một bữa cơm là hết sạch.
Chờ đến lúc mọi người làm giúp đắp xong mái ngói, Lâm Lam liền chia cho mỗi người một miếng thịt thêm bánh bột ngô dài nửa xích, tất cả mọi người rất vui vẻ, tượng trưng từ chối một chút liền mang về.
Hàn Thanh Vân không chịu lấy: “Chị dâu, đầu heo kia cũng không còn bao nhiêu, vẫn nên để cho bọn nhỏ ăn đi.”
“Đây là mua vì lợp ngói, sau này muốn ăn thì đi mua nữa.” Lâm Lam kín đáo đưa cho cậu ta, bảo cậu ta mau chóng cầm về nhà ăn cơm.
Hai vị sư phụ kia không chịu đi theo cùng ăn với bọn họ, đều ăn ở chỗ nhà mới, Lâm Lam đưa qua thêm rượu và thức ăn, để cho Hàn Thanh Tùng ở đó tiếp đãi bọn họ, cô còn bảo Tam Vượng gọi ông nội đi qua làm người tiếp khách uống rượu, có điều ông Hàn từ chối.
Ăn xong bữa cơm trưa, thợ hồ thợ cả chịu trách nhiệm trát tường, thợ mộc đóng gia cụ, Hàn Thanh Tùng giúp đở làm trợ thủ cho đám thợ cả, thuận tiện cũng học một ít cách xây tường, quét tường.
Bởi vì đều là gạch, còn có vôi cát vàng, còn mua thêm một ít xi măng, thợ hồ và thợ cả làm việc đều vô cùng hài lòng. Cái này so với bùn đất làm thanh nẹp tường, không biết thuận tay hơn gấp bao nhiêu lần đấy, đây mới là làm việc, đây mới là xây nhà.
Đắp tường đất kia được kêu là xây nhà sao?
Đợi đến buổi tối lúc không còn nhìn thấy rõ, hai ông thợ mới đi.
Lâm Lam làm xong cơm, lau chùi rồi đi qua bên nhà mới gọi Hàn Thanh Tùng và bọn nhỏ về ăn cơm.
Tiểu Vượng dẫn theo Vượng Vượng ở phòng khách nhảy lò cò, vừa thấy cô lập tức chạy đến nắm tay cô, mềm nhu gọi cô: “Mẹ.”
Lâm Lam nắm bàn tay nhỏ bé của bé, xoa xoa đầu của bé, dẫn đi đến gian phòng phía tây.
Lúc này mấy đứa khác đều ở gian phòng phía tây bày mưu tính kế đây này, gian phòng phía tây còn chưa có gia cụ và giường, vừa nói chuyện liền vang vọng ong ong.
Nhị Vượng: “Ba gian phòng, một gian làm phòng khách, cha mẹ ngủ phía đông, mấy chúng ta ngủ phía tây.”
Tất cả mọi người đều là như vậy, người lớn ngủ phía đông, con cái ngủ phía tây.
Mạch Tuệ không vui: “Còn chị thì sao?”
Tam Vượng cười nói: “Chị, trước kia không phải đều cùng một giường sao, dĩ nhiên chị ngủ cùng bọn em rồi.”
“Chị là con gái, tại sao có thể ngủ chung cùng với đám con trai thối các người chứ!”
“Thế… chị ngủ cùng cha mẹ hả?” Nhị Vượng cười nhạo cô bé.
Mạch Tuệ dậm một chân: “Nếu không để cho cha vẫn ngủ ở giữa giường ấm, chị ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi, mấy người ngủ bên kia.”
Mạch Tuệ ở nơi còn chưa đặt giường, khoa tay múa chân nói, dùng sức dậm chân một cái: “Chính là nơi này.”
Tam Vượng: “Chị, một mình chị chiếm chỗ lớn như vậy?”
Mạch Tuệ: “Chỗ nào lớn? Nói không chừng sau này cha mẹ sẽ sinh em trai em gái đây này.”
TamVượng: “Thế mai mốt Tiểu Vượng lớn cũng không phải ngủ cùng chúng ta sao? Chẳng lẽ còn ngủ cùng chị?”
Mấy anh trai chị gái không để ý đến bé, Mạch Tuệ: “Đến lúc đó anh cả lớn, sẽ muốn ở riêng ra ngoài cưới vợ.”
Đại Vượng liếc cô bé một cái: “Đến lúc đó sớm tìm nhà chồng cho em, gả ra ngoài.”
Mạch Tuệ giận đến ánh mắt lập tức đỏ: “Hừ!”
Cô bé quay người lại đối diện với Lâm Lam: “Mẹ, mẹ nhìn bọn họ bắt nạt con kìa.”
Lâm Lam lập tức vỗ vỗ vai của cô: “Bé trai không nên bắt nạt cô bé nha.”
Nhị Vượng lập tức hỏi sau này ngủ thế nào, đây cũng là chuyện lớn, thật vất vả mới xây được nhà mới để ở, không phải vì có thể ngủ được an giấc hơn sao.
Lâm Lam theo bản năng nhìn sang phương hướng khác, Hàn Thanh Tùng đứng ở nơi đó đo đạc chuẩn bị để giường bàn ở đâu, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn qua cô.
Lâm Lam lập tức quay đầu, cười cười: “Chuyện này không phải đơn giản sao, gian phòng phía đông gian phòng phía tây, các người nam thì ngủ phía đông, chúng ta nữ thì ngủ phía tây.”
Nói xong cô cũng cảm giác phía sau lưng nóng hầm hập, dường như phảng phất bị người chiếu tướng, vội vàng chuyển sang vị trí khác tránh né.
Tiểu Vượng lại cường điệu một lần nữa: “Con muốn ngủ cùng với mẹ, con sẽ hát cho mẹ nghe.”
Tam Vượng không phục: “Con còn có thể bơi lội được đây, giỏi hay không hả?”
Lâm Lam: “Mẹ mặc kệ con có bơi lội được hay không, dù sao mẹ thích nhất biết ca hát, biết vẽ tranh, có thể khiêu vũ, còn có thể học giỏi ngữ văn số học.”
Chính là không thích tính tình cứng đầu còn thích thể hiện vào ngày mưa giông bão còn đi đến đập nước bơi lội bị sét đánh chết đuối, nghĩ lại đặc biệt khủng bố à.
Chính là không thích tính tình cố chấp, kiêu ngạo, tự cao tự đại, cả ngày đi theo người ta đánh nhau muốn làm bang chủ xã hội đen, cuối cùng bị xử bắn…
Đại Vượng cùng TamVượng cảm giác Lâm Lam có ý kiến với hai đứa bọn nó, Đại Vượng một bộ dạng không sao cả, Tam Vượng cười hì hì, bắt đầu hướng về Lâm Lam để cô sờ vết sẹo hình mặt trăng trên trán mình.
Lâm Lam tức giận đâm lên trán nó: “Mùa hè có thể đi bơi lội, trời lạnh không cho phép đi, để khỏi bị chuột rút, nhớ chưa?”
Tam Vượng không ngừng cười hì hì.
Lâm Lam: “Về nhà ăn cơm.”
Đại Vượng đầu tàu gương mẫu nhảy vọt đi ra ngoài, sau đó Tam Vượng đuổi theo, Nhị Vượng cũng không cam chịu rơi ở phía sau, tại sao có thể chậm hơn Tam Vượng?
Mạch Tuệ cũng dẫn theo Tiểu Vượng chạy đuổi theo.
Tốc độ kia dẫn theo gió vào trong nhà, thổi làm ngọn đèn lung la lung lay.
Lâm Lam vội vàng đuổi theo ra ngoài nhắc nhở bọn họ: “Chạy chậm chút, coi chừng ngã.”
Phía ngoài đã tối đen, vật tư xây nhà chất thành từng đống, rất dễ vướng chân té ngã.
Ngọn đèn sáng ngời vốn đang lắc lư cũng bị cô mang théo gió thổi qua, hoàn toàn tắt ngúm.
Chung quanh tối đen.
Lâm Lam sợ hết hồn: “Ai nha, diêm để ở đâu?”
Cô vào nhà đưa tay lục lọi, nhớ trên bệ cửa sổ bên này có để hộp diêm.
Lục lọi hai cái, lại mò đến một thân thể nóng hầm hập, cô vội vàng cười cười: “Anh để diêm ở chỗ nào?”
Cô muốn lui về phía sau, lại bị siết chặt tiến vào vòng ôm nóng bỏng. Hai cánh tay anh bền chắc,có lực ôm lấy cô, đem cô không có chút khe hở nào dán lên trên người anh, người đàn ông này có khí chất xâm lược vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Tim Lâm Lam đập rộn lên, hô hấp không yên: “Tối quá, tự dưng em nghĩ đến một truyện cười…”
Bàn tay to đã vén vạt áo lên thăm dò lên sống lưng của cô, nhiệt độ nong nóng thoáng chốc từ cột sống truyền khắp cả người, làm cho cô run rẩy giống như bị điện giật.Trên tay có vết chai vuốt nhẹ trên da thịt, mang theo chút cảm giác tê dại.
Lâm Lam hồi hộp, giật giật, muốn tránh ra, lại bị anh hoàn toàn phong kín ở trong ngực.
Bờ môi nóng bỏng rơi xuống đáy tai cô, giọng nói từ tính khàn khàn: “Chuyện cười gì?”
Lâm Lam theo bản năng muốn cúi xuống né tránh môi của anh, lại bị anh vững vàng ôm chặt trong tay, ngay sau đó nụ hôn mang theo sức lực không để cô tránh né rơi vào môi cô, bàn tay to nóng bỏng như gọng kìm siết chặt lấy cô, giữ lấy eo cô để cô không cách nào trốn được. Sức lực to lớn kia, dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của anh.
Trong lòng Lâm Lam vang lên tiếng kêu to, không thể tiếp tục nữa, mau dừng lại đi!
Nhưng căn bản cô không cách nào phản kháng được, thân thể mềm nhũn hầu như không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào cánh tay cùng cơ thể anh để chống đỡ.
Cũng may cuối cùng bàn tay của anh không có lộn xộn, sau khi vuốt ve sống lưng với vòng eo, một tay nắm lấy cả eo cô siết chặt, giữ lấy cổ của cô loay hoay chỉnh lại cô để tìm tư thế hôn môi thích hơp nhất.
Có điều khi bờ môi nóng bỏng của anh rơi xuống ngực cô, Lâm Lam cảm giác muốn rút gân: “Ngừng...... Dừng lại......” Cô cũng không muốn ở nơi này ân ái đâu!
Anh ngẩng đầu, môi ở trên cổ cô, lưu luyến trên môi.
Lâm Lam lui về sau, kéo theo cơ thể của anh nghiêng về phía trước, thoáng chốc đụng vào vách tường phía sau. Anh dùng cánh tay chống đỡ tường, tránh lưng của Lâm Lam đụng vào tường gạch cứng rắn phía sau lưng.
“Em nhớ ra rồi, có người mù mắt, nhắm hai mắt dùng sức dụi dụi mắt, kết quả mở mắt ra đen kịt một mảnh, anh ta liền kinh hoảng la to ‘ A, trời ơi, tôi mù, mù rồi! ’” lúc này giọng nói của cô vừa mềm mại vừa khàn khàn, cố gắng mạnh mẽ để gây khôi hài, ngược lại càng thêm buồn cười.
Chính cô cũng cảm thấy lúng túng, liền cười ha ha để giảm bớt không khí.
Hàn Thanh Tùng: “…”
Hai tay anh vẫn kê lót phía sau lưng cô, cơ thể vẫn dán chặt vào cô, môi ở trên tai cô nhẹ nhàng ma sát, giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng: “Rất buồn cười.”
“Về nhà ăn cơm.” Lâm Lam tận lực cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng giọng nói lại bán đứng cô.
Cảm giác được phần no đủ mềm mại kia đưa đến gần, Hàn Thanh Tùng: “…. Vậy thì tiếp tục?”
“Không được, vẫn còn chưa tắm đây này!” Lâm Lam vội vàng đẩy ngực anh ra: “Trở về, trở về ăn cơm.”
Cô cảm giác Hàn Thanh Tùng lui về phía sau một bước, lập tức muốn trượt xuống. Cánh tay Hàn Thanh Tùng đưa ra nhấc cô, dễ dàng nâng cô lên.
“A ——” Lâm Lam sợ hết hồn, vội vàng ôm cổ của anh, hai chân vô ý thức đặt vòng lên eo của anh.
Anh tiến lên một bước lại đem cô dán trên tường, Lâm Lam hoảng sợ không dám động đậy.
“Cục trưởng Hàn, em… Có lời gì từ từ nói?”
Hàn Thanh Tùng vùi vào ngực cô, nghe cô liên tục hít thở, nhưng cũng không buông cô xuống, ôm cô đi thẳng ra bên ngoài.
Dưới chân thoáng bị cái gì đẩy một cái, Lâm Lam lại giật mình ôm chặt lấy anh: “Coi… coi chừng té.”
“Té có tôi làm đệm lót.” Anh nói.
Cũng không cố ý trêu chọc cô nữa, ôm cô thoải mái đi qua sân đang chứa đầy vật tư lẫn lộn, Hàn Thanh Tùng mới để cô xuống.
Lâm Lam vừa muốn chạy, lại bị anh nắm tay.
Tay anh rất lớn, ấm áp lại mạnh mẽ, nắm tay cô, có thể tạo cảm giác vô cùng an toàn.
Không đợi về đến nhà, chỉ nghe thấy bọn nhỏ la: “Cha, mẹ, làm gì vậy, về ăn cơm nhanh!”
Nếu là lúc bình thường, Lâm Lam tùy ý như không có chuyện gì, nhưng lúc nãy vừa làm chút chuyện gì đó, cô lại chột dạ, cảm giác, cứ cảm thấy sẽ khiến người nghi ngờ.
“Đến rồi đến rồi, la gì đấy, nhanh ăn cơm đi.”
Cô tránh ra từ trong tay Hàn Thanh Tùng.
Hàn Thanh Tùng nói: “Anh ăn cơm trước hay tắm trước?”
“Trước, ăn cơm trước đi, đói bụng rồi.” Lâm Lam vội vàng đi rót nước rửa tay.
Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Vậy thì tắm trước khi ngủ.”
Anh nói rất bình tĩnh, Lâm Lam chột dạ, cảm giác, cảm thấy hắn không phải là ý hữu sở chỉ (lời nói hoặc hành động biểu đạt những gì ẩn sâu trong nội tâm người khác), lại cảm thấy con người cứng nhắc không thú vị kia làm sao có thể sẽ ý hữu sở chỉ, không thể nào.
Vào nhà ăn cơm, bọn nhỏ nhìn hai người bọn họ.
Tiểu Vượng quan tâm nói: “Mẹ, có phải mẹ bị muỗi đốt không? Miệng đều sưng lên.”
Lâm Lam: “!!!”
Cô vội vàng nói: “Không phải không phải, là mẹ mới xé da chết trên môi đấy.”
Thần kỳ xé da chết, lấy cái cớ này thật là quá nát, cô theo bản năng nhìn sang Hàn Thanh Tùng.
Sắc mặt anh như thường, gương mặt tuấn tú đầy nghiêm túc, có điều ánh mắt mềm mại hơn rất nhiều, lúc thấy cô nhìn qua, ánh mắt anh lập tức quấn chặt lấy cô.
Lâm Lam vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
TamVượng nghi ngờ nhìn cô, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mẹ, có phải mẹ ăn vụng gì không?”
Nó lập tức đứng lên nhìn mặt Lâm Lam.
Gương mặt Lâm Lam thoáng chốc đỏ bừng: “Nói bừa cái gì đấy, đồ ăn đều ở trong nhà.”
Tam Vượng gãi gãi cái trán sẹo, “Hắc hắc, con thấy miệng mẹ giống như ăn đồ ăn nóng gì đấy.”
Cmn! Quả thật cả người Lâm Lam đều không ổn. Cô len lén trừng mắt nhìn Hàn Thanh Tùng.
Anh bình tĩnh ăn cơm, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô mang theo ý cười.
Lâm Lam ho khan một tiếng: “Các con làm bài tập xong chưa?”
Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ ngồi vững như chuông: “Ở trường học viết xong rồi ạ.”
Đại Vượng trợn trắng mắt, sau đó nhìn về phía Nhị Vượng, Nhị Vượng trả trở về ánh mắt đã biết rõ.
TamVượng mặt ủ mày ê: “Mẹ, mẹ phải nói với thầy giáo, thu hoạch vụ thu rất bận rộn, còn phải đi làm việc, nơi nào còn rảnh để làm bài tập chứ. Thiệt là…” Nó nhìn về phía Tiểu Vượng: “Làm sao em không đến trường?”
Đang vùi đầu ăn cơm, Tiểu vượng ngẩng đầu: “A?”
Lâm Lam cầm chiếc đũa gõ nhẹ lên đầuTamVượng: “Tranh thủ thời gian làm cho xong bài tập, thi cuối kỳ mà con bị đếm ngược, xem cha con có đánh con không.”
Tam Vượng biến sắc, nhìn trộm sang cha nó, đột nhiên phát hiện miệng cha nó cũng sưng kìa? Lỗ tai còn hồng hồng. Chắc chắn cha và mẹ lén lút ăn món gì ngon rồi!
Thật là quá đáng!
Làm người lớn thật là tốt, không cần phải đi học, muốn làm gì thì làm, còn có thể ăn các loại món ăn ngon, cũng không cho trẻ con ăn cùng.
Đùa giỡn nha ~~
Kế tiếp, thu hoạch vụ thu, xây tường, trát tường, sửa sang lại nhà mới, làm bàn giường, đóng gia cụ, một nhà Lâm Lam bận muốn chết.
Hết hai ngày, vách tường đã được xây xong, sư phụ thợ hồ không cần đến nữa, việc còn lại là của thợ mộc. Cửa sổ, gia cụ, cũng phải làm thủ công, xem chừng đến tết Trung thu là có thể gắn cửa sổ lên trang hoàng lại, các gia cụ còn lại có thể từ từ làm cũng được.
Như vậy xem ra, trước tết Trung thu có thể chuyển qua nhà mới, những việc còn lại khi vào ở dọn dẹp cũng xong.
Tết trung thu Hàn Thanh Tùng phải đi lên huyện họp trước, Lâm Lam bảo anh đạp xe đạp đi, thuận tiện cũng đi đến xã mua bán trong huyện xem một chút, có thể mua chút đồ gì về mà không cần dùng phiếu hay không.
Lâm Lam vẫn rất thích Hàn Thanh Tùng đi họp hành trong huyện, thức ăn căn tin trong huyện ngon hơn trong công xã, trong thức ăn còn có thịt. Mỗi lần Hàn Thanh Tùng đều mua hộp cơm nhiều thức ăn hơn mang về cho người nhà cải thiện thức ăn, anh còn dùng tiền trợ cấp tổ chức hội nghị mua cho cô bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà bông thơm, kem bảo vệ da.
Lâm Lam cũng tham gia thu hoạch vụ thu, chỉ là không cần ở trông ruộng ngô vất vả chịu khổ, cũng không cần đi vào ruộng bông để bị gai đâm vào tay, mà là đi hái đậu phộng. Cô cảm thấy, thời gian này, càng ngày càng có vui sướng đây.
Lúc hái đậu phộng có người vội vàng kéo bò la ra kéo cày cày ruộng, cày đậu phộng lên, người phía sau sẽ nhặt đậu phộng thành đống, sau đó hái đậu phộng xuống bỏ vào sọt, rồi đem về sân đã chọn phơi nắng.
Tốc độ Lâm Lam tách ngô cùng thu bông vải không nhanh, nhưng trút đậu phộng thì cô lại rất nhanh nhẹn, cô tự an ủi không phải mình trốn tránh lao động, cũng không phải lười biếng, mà là có việc cô am hiểu có điều không am hiểu nha.
Trước đó có xã viên phối hợp với đội trưởng, dân binh…mỗi lần không ngừng nhấn mạnh: “Không cho phép lấy trộm, không cho phép ăn vụng, phải giữ gìn tài vật của tập thể, chờ vận chuyển đến sân phơi rồi thống nhất phân chia! Hôm nay người nào ăn một hạt đậu phộng, là hỗ thẹn nhiều hơn”
Tuy vậy, thật sự xã viên và bọn nhỏ cũng không bỏ lỡ cơ hội ăn vụng.
Một người là đói, trong bụng không có chất béo, ăn nhiều chút vẫn cảm thấy đói.
Một người là thèm ăn nha, đậu phông tươi mới như vậy, nhai một cái vừa ngọt vừa béo, tại sao có thể cự tuyệt được sự hấp dẫn như vậy?
Cho nên hầu như miệng mỗi người đều động, có vài người phụ nữ còn giấu vào trong túi quần.
Lâm Lam không có làm vậy, dù sao từ nhỏ cô đã được giáo dục không được tham lam. Nói sau bây giờ không phải thời kỳ khó khăn như ba năm kia, cả ngày đều đói bụng đến nổi lung lay, cuộc sống nhà cô đã thay đổi, tối thiểu có thể ăn no, tất nhiên cô không làm những chuyện này.
Cô còn căn dặn mấy đứa nhỏ nhà mình, có thèm thì ăn ở trong ruộng một ít, dù sao tất cả mọi người đều ăn, nhưng cố gắng không lấy mang về nhà.
Mạch Tuệ bị Lâm Lam mỗi ngày tẩy não con gái phải có tự tôn tự ái, con gái phải biết xấu hổ, không thể tham lam. Lúc này trong nhà lại được ăn no, Lâm Lam làm đồ ăn cũng thêm chút dầu, cô bé xem như có thèm, cũng chỉ ăn mấy cái là xong, sẽ không giống mấy đứa trẻ khác hận không được ăn no đến nứt bụng, rồi còn muốn giấu trong túi quần mang về nhà.
Nhị Vượng lại ăn hết còn giấu một ít cầm về nhà.
Lâm Lam đã nói với Nhị Vượng không thể lấy tài sản công cộng về nhà.
Nhị Vượng cây ngay không sợ chết đứng, tập thể lao động, tất cả mọi người đều lấy, mình không lấy thì bị lỗ lả làm sao.
“Hơn nữa con không lấy, người ta còn cảm thấy con ngu đấy.”
Nhóm xã viên đều nhận định lúc thu lương thực, người người đều sẽ trộm, người nào không ăn vụng sẽ không cảm thấy người đó có tư tưởng giác ngộ cao, ngược lại cảm thấy ngu.
Lâm Lam khuyên Nhị Vượng mấy lần, Nhị Vượng trong lúc nhất thời không biết nghe ai.
Sau đó Lâm Lam suy nghĩ lại, cảm thấy cũng không có cần thiết bắt buộc Nhị Vượng, nó là đứa trẻ có hiểu chuyện, nếu thật sự làm cho nó phản nghịch trong lòng thì cũng không nên. Dù sao đây không chỉ đơn thuần là vấn đề lấy trộm, mà là một vấn đề phức tạp do xã hội nghèo khó.
Nói thí dụ như thời kỳ khó khăn ba năm kia, khi đó một ngày một người chỉ có hai ba phần lương thực, mỗi ngày đều đói bụng đến mức muốn ăn đất, nhìn thấy lương thực căn bản không quan tâm sau này thế nào, đã nghĩ trước tiên phải lấp đầy bụng rồi nói sau.
Năm đó bác cả nhà mẹ đẻ Lâm Lam, trong nhà đói bụng vài ngày, đội sản xuất thật vất vả chuẩn bị được một ít bã đậu, một nhà được chia mười cân. Bác cả kia vác bã đậu về, kết quả trên đường lại bắt đầu dốc sức liều mạng ăn, về đến nhà lại ăn sạch mười cân bã đậu!
Trong nhà vợ con vừa khóc vừa náo, mẹ già cũng đánh hắn. Cuối cùng, bác cả đó chết. Dĩ nhiên không phải bị đánh chết, mà là ăn nhiều bã đậu, bị trướng bụng mà chết đấy.
Thứ đó vốn là lương thực cứu mạng của cả nhà trong một tháng, đã bị ông một lần ăn sạch, ăn bể bụng mà chết làm cho người trong nhà cũng không còn thương tâm.Không thể không nói nạn đói cướp đi rất nhiều thứ.
Khi đó mỗi một lần thu hoa mầu chính là một trận đánh ác liệt, nhóm xã viên phải luôn tìm các nhà trộm lương thực. Lúc đó gay gắt hơn bây giờ rất nhiều, không chỉ đâu phộng, lương thực gì cũng bị trộm. Lúc tách ngô thì mình gặm no bụng trước rồi tính tiếp, hái đậu phộng thì không cần phải nói đến.
Cho dù lúc trồng trọt, nhóm xã viên đều lén lút nhét hạt giống vào trong miệng, làm cho đám cán bộ đều xuất kỳ chiêu, trộn lẫn than đá sỏi sạn, trộn lẫn nước tiểu, cuối cùng thậm chí còn trộn lẫn với nông dược. Cứ như vậy, gieo hạt giống xuống đất, còn có thể bị bọn nhỏ lén lút cào từng luống (ruộng) từng luống để ăn vụng.
Bây giờ đã tốt hơn hồi trước rất nhiều.
Chỉ có đậu phộng mọi người hiếm lạ, nên ăn vụng hoặc trộm lấy một ít, lúc thu cao lương căn bản không có ai trộm, cây ngô cũng không còn người gặm ăn sống.
Dựa vào ý nghĩ này, Lâm Lam cảm thấy không cần bắt buộc Nhị Vượng không giống với người khác, vẫn là từ từ ảnh hưởng mới được.
Lâm Lam đứng lên tìm xung quanh, nhìn thấy Hàn Thanh Bình dẫn theo học sinh ở bên kia.
Đại Vượng đi tách ngô rồi, công điểm cao, Nhị Vượng Mạch Tuệ và vài đứa ở chỗ này hái đậu phộng, Tam Vượng và mấy đứa nhỏ khác chịu trách nhiệm nhặt đậu phộng rơi xuống.
Lúc này Nhị Vượng nhìn về phía cô, Lâm Lam phất phất tay với nó. Nhị Vượng cũng giơ hai tay lên giang rộng năm ngón tay, làm tư thế đầu hàng với cô.
Lâm Lam biết nó tỏ vẻ mình không có trộm, sạch sẽ. Lâm Lam cười cười, rất vui mừng.
Ngay vào lúc này, đội trưởng đội sản xuất đi tới, chắp tay sau lưng, cầm trong tay một cây gậy thô như ngón út, quát lên: “Lúc trước trộm ăn tôi không truy cứu, bây giờ bắt đầu không được phép ăn, nếu ăn lần nữa tôi khấu trừ công điểm! Đặc biệt là người nào cất giấu trong túi áo, đều lặng lẽ lấy ra cho tôi, đừng để tôi tìm được đến lúc đó không còn mặt mũi!”
Ông nói như vậy, người nào cảm thấy thẹn liền vội vàng ngừng lại, nhưng cũng có người không chịu.Lâm Lam nhìn Dư Mụt Tử đang liều mạng nhét vào miệng.
Kể từ khi Lưu Xuân Hòa bị đưa đi nông trường Sơn Thủy lao động cải tạo, Dư Mụt Tử đến phía nam chửi đổng làm ầm ĩ, trút hết oán hận, bị Lâm Lam dùng roi mây đánh sau này cũng không dám ra đường mắng chửi nữa. Có điều bà ta cũng không yên tĩnh, cả ngày bắt được cơ hội thì nói xấu Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam, ở nhà giống như ăn ba bữa cơm, cứ nhớ đến là mắng.Nhà bà ta cách nhà Lâm Lam rất xa, nghe không được nên Lâm Lam cũng lười để ý đến.
Dù sao bà ta không dám mắng trước mặt, sau lưng thì tùy ý bà ta, ai có thể quản miệng của người khác?
Đội trưởng đội sản xuất nhìn lướt qua: “Đều đếm hết cả rồi, ăn mấy hạt đỡ thèm là được rồi. Cũng nhiều đậu phộng như vậy, các người muốn ăn cho chết hả, các xã viên khác còn được chia cái gì? Người ta tách hạt ngô không mệt à?”
Phần lớn phụ nữ đều cười rộ lên, đều nói không ăn không ăn. Dư Mụt Tử vẫn còn đang ăn, còn nhét vào túi quần của mình.
Mạch Tuệ chỉ vào Dư Mụt Tử la to: “Đội trưởng nói không được ăn, sao bà vẫn còn ăn!”
Dư Mụt Tử kinh ngạc.
Mạch Tuệ: “Nói bà đấy!”
Dư Mụt Tử mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, xen vào chuyện của người khác, mày không ăn hả?”
Mạch Tuệ lý lẽ hùng hồn nói: “Bà nói đúng rồi, cháu thật không có ăn. Cháu ăn cơm no rồi mới đến đây. Mẹ cháu nói không được ăn lương thực trong ruộng, mẹ cháu kể đây đều có phần của mọi người, bà ăn một hạt đậu phộng, mỗi gia đình chúng ta đều được chia. Bà ăn nhiều hơn một, người ta lại bị chia ít hơn một phần, không công bằng!”
Đội trưởng đội sản xuất và mọi người nghe được những điều mới mẻ, người đàn bà chanh chua kia còn có thể nói lời như vậy sao?
Có người nhìn qua Lâm Lam.
Khoan hãy nói, lần lao động này, cho dù cô có chút yếu ớt không chịu đi tách ngô, nhưng lúc thu hoạch đậu phộng, cô thật không có ăn trộm, không lười biếng, rất chịu khó. Không ít người trước đó nghe người khác nói xấu, không có xung đột trực tiếp với Lâm Lam, nên không có thù hận gì.
Lúc này thấy Lâm Lam biểu hiện bình thường, hơn nữa so với người bình thường còn giác ngộ cao hơn, bọn họ có ấn tượng cũng không tệ.
Dư Mụt Tử hung hăng xì một tiếng khinh miệt: “Giả bộ cái gì, ai không biết nói dễ nghe? Trở thành quan nên đương nhiên biết giả vờ giả vịt. Con nhóc thối chơi xiếc muốn giẫm lên đầu tao để thể hiện à, làm sao mắt mày chỉ thấy tao ăn?”
Mạch Tuệ giận đến sắc mặt đều thay đổi: “Đội trưởng đều đã nói, miệng bà còn đang nhai, chúng ta đều nhìn thấy.”
Nhị Vượng: “Sao miệng của bà lại bẩn như vậy, chúng ta đều nhìn thấy, chính là bà ăn vụng nhiều nhất! Đúng là lòng tham không đáy!”
Những học sinh khác cũng lập tức làm chứng.
TamVượng: “Chẳng những bà ăn, bà còn giấu, trong túi áo của bà cũng có.”
Dư Mụt Tử mắng bọn nó xen vào chuyện của người khác, nắm lấy cái cuốc dính bùn đi đánh Mạch Tuệ.
Đội trưởng vội vàng quát: “Dư Mụt Tử, bà làm gì đấy!”
Dư Mụt Tử nắm lấy cơ hội muốn đánh Mạch Tuệ một trận cho hả giận.
Lâm Lam chạy vội qua, một phát bắt được cái cuốc trong tay Dư Mụt Tử: “Bà là người lớn, sao lại bắt nạt trẻ con?”
“Nó vu oan tao, đương nhiên tao phải đánh nó, còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt, sau này lớn lên sẽ lật trời quá?”
“Vừa rồi bà ăn vụng ở đó, còn giả bộ cái gì?” Lâm Lam không chút khách khí, muốn sau lưng đánh con của cô, một người còn đang ở nông trường lao động cải tạo làm cu li đấy!
Dư Mụt Tử bắt đầu càn quấy, còn nói Lâm Lam ỷ thế hiếp người, con gái còn nhỏ như vậy đã biết bắt nạt người khác.
Lâm Lam nổi nóng, đi bưng một bầu nước: “Có bản lãnh thì bà súc miệng.”
Mặt Dư Mụt Tử liền biến sắc: “Tao làm gì phải uống nước lạnh.”
Nếu súc miệng thì cái miệng kia đều là nhai đậu phộng nhả ra đều là cặn trắng, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
“Không dám thì đừng nói người khác vu oan bà.” Lâm Lam xem thường hừ một tiếng, đem bầu nước thả trả lại.
Mạch Tuệ woa một tiếng: “Mẹ, mẹ thật lợi hại! Đây thật đúng là cách tốt.”
Đội trưởng đội sản xuất cũng đi đến: “Ừ, đúng vậy, sau này cứ như vậy. Nếu tôi nói không được phép ăn, ai còn ăn, liền súc miệng, nhả ra cặn bã trắng thì khấu trừ công điểm.”
Vừa nói ông liền nói nhỏ: “Cũng không phải không để cho các người ăn, ăn đủ là được rồi, làm sao lại ăn không ít? Đều ăn hết sạch thì lấy gì cái gì chia?”
Nhóm đàn bà con gái đều chột dạ, tất nhiên không dám có câu oán hận.
Đội trưởng đội sản xuất còn thật vui vẻ, khen cô nghĩ được cách hay.
Lâm Lam lại không muốn bỏ qua cho Dư Mụt Tử như vậy, cả ngày ở trong nhà chửi đổng, muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe, hôm nay lại không thể buông tha, dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy.
Cô lạnh lùng nói: “Mọi người cũng hiểu là ăn mấy hạt cho đỡ thèm, làm sao bà còn trộm? Vẫn nên lấy ra đi, bà lấy trộm những thứ này, mọi người đều có phần cả đấy.”
Đột nhiên Dư Mụt Tử nhảy dựng lên: “Mắt chó mày nhìn người thấp, ai trộm chứ!”
TamVượng: “Trong túi áo của bà đấy.”
Dư Mụt Tử móc hai túi quần cùng túi áo của mình mở ra, bên trong chỉ có đất, không có đậu phộng.
“Các người nhìn, có không hả?” bà ta nhìn thẳng lại đội trưởng, sau đó lại bắt đầu khóc rống: “Làm quan khi dễ người dân mà, ỷ thế hiếp người, có còn công lý hay không chứ.”
Nhóm đàn bà con gái bên cạnh cũng cảm thấy buồn bực, Dư Mụt Tử chính xác là cất dấu, các cô cũng nhìn thấy, vừa ăn vừa nhét vào trong túi quần giấu đi, làm sao lúc này lại không có chứ?
Lâm Lam cười lạnh một tiếng, tiến lên nắm lấy quần áo của Dư Mụt Tử: “Lục soát túi thôi thì thấy được gì.”
Cô đưa tay chộp tới dưới nách Dư Mụt Tử.
Lập tức Dư Mụt Tử liền trốn: “Mày làm gì thế?”
Hiện tại trời lạnh tất cả mọi người đều mặc áo hai lớp, bên ngoài mặc áo khoác ngắn, lớn tuổi sợ lạnh, thậm chí đều mặc vào áo bông nhỏ. Ăn mặc nhiều, dĩ nhiên giấu đồ cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Tay chân TamVượng nhanh nhẹn, bàn tay đến phía dưới vạt áo Dư Mụt Tử, thoáng chốc túm được miệng túi bên trong kéo xuống: “Woa!”
Mọi người chỉ thấy một túi vải căng phồng, sợ ít nhất cũng được ba bốn cân?
Cái này, cái này cũng quá trâu bò rồi!
Cũng có người tức giận, đậu phộng này là tất cả mọi người đều có phần, tại sao để cho bà ta trộm được?
Dư Mụt Tử không nghĩ đến bị phát hiện: “A —— không sống nổi nữa mà!” bà ta ngồi bệt xuống đất lại bắt đầu khóc: “Sàm sỡ, mấy người sàm sỡ mà!”
Tiểu Vượng đang chơi đùa cũng dẫn theo Vượng Vượng chạy đến, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là sàm sỡ?”
Đội trưởng đội sản xuất cả giận nói: “Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, sàm sỡ cái gì, bà còn ngụy biện nữa à.”
TamVượng nháy mắt mấy cái, chỉ vào Dư Mụt Tử la to: “Mau nhìn! Bà ấy có JJ dài quá, thật to kìa!”
Mọi người nghe vậy lờ mờ trong một thoáng, mắt sắc lập tức phát hiện đáy quần Dư Mụt Tử căng phồng thành một đống thật lớn, cũng không phải…
Lâm Lam: “…”
Cô sờ sờ đầu TamVượng, mắt thằng nhóc này thật là độc.
Dư Mụt Tử không kịp khóc vội vàng giấu, chỉ tiếc lúc này không có mặc quần bông, vì để thuận lợi làm việc, căn bản đều mặc quần mỏng. Bà ta may túi quần tính toán chỗ may nhưng bây giờ làm sao cũng không giấu được, dù sao trộm quá nhiều đậu phộng mà. Vốn che che dấu dấu cũng không rõ ràng, mới vừa rồi bà ta kích động ngồi xuống, kết quả là bại lộ.
TamVượng: “Mẹ, con không phải cố ý, JJ của bà ấy lớn giống như của cha vậy, thoáng cái con đã nhìn thấy.”
Hiện trường lâm vào yên lặng quỷ dị.
Đột nhiên, bùng lên trận cười vang dội: “Ha ha, ha ha ha ha ha......”
Ánh mắt nhóm đàn bà con gái nhìn Lâm Lam đều có vẻ cô thật tốt phúc nha.
Lâm Lam: “!!!”
Cái thằng nhóc xúi quẩy này, sao lại hãm hại cha nó rồi chứ?! Cô thật bất đắc dĩ có một đứa nhỏ bị người lớn dụ dỗ ra ngoài tuyên dương tình hình cha mẹ, phải dạy dỗ nó thật tốt mới được.
Cô lôi kéo TamVượng đi qua một bên: “TamVượng, sau này không được nói như vậy nữa.”
TamVượng: “Con nói lời thật mà?” nó còn có chút ủy khuất: “Vậy bọn họ luôn được nói, tại sao con không được nói?”
Ở nông thôn không có trò giải trí gì, những người đàn ông tụ tập thường xuyên nói lời thô tục, nhóm phụ nữ có chồng tụ tập cũng nói không ít, thậm chí cụ trong nhà lúc không để ý trêu chọc trẻ con cũng nói lung tung, những đứa thời kỳ trưởng thành, mấy thằng nhóc choai choai lại tụ tập thầm thì. Tam Vượng đi theo bọn chúng tham gia náo nhiệt, tất nhiên cũng nghe nói một chút.
Trẻ con nghe cũng không hiểu rõ, nghe người ta nói cái gì đó thì xem thành chuyện thú vị, dường như khoe khoang khiêu khích, nếu như có thể khiến cho cô bé sợ hãi kêu người lớn đến trách mắng, bọn họ càng cảm thấy thích thú.
“Bọn họ nói cũng không được, người lớn nghe được sẽ bị đánh.” Lâm Lam đe dọa nó: “Không cho phép nói nữa.”
Cô lại liệt kê các vị trí riêng tư không được nói, nói ra mọi người chê cười, cha mẹ đánh.
TamVượng chu môi: “Con biết rồi.” phút cuối cùng còn phải nói hạ giọng nói nhỏ: “Bà ấy lớn như vậy, không biết lúc đi tiểu có phải bắn xa nhất hay không.”
Bọn nó thích nhất đứng thành một hàng tranh tài người nào đi tiểu được xa hơn.
Lâm Lam cảm thấy vô lực, loại chuyện này có lẽ nên để cha nó đến giáo dục? Dạy dỗ Tam Vượng xong, lúc Lâm Lam trở về, vẫn cảm thấy bốn phía cười nhạo, hâm mộ, ghen tỵ… đủ loại ánh mắt. Trong lòng cô gần như muốn điên rồi, có thể tập trung vào chánh sự được hay không! JJ thần kỳ đặc biệt lớn.
Bên kia Dư Mụt Tử không thể không đem cái túi khác lấy ra, có khoảng năm cân đậu phộng, cũng không biết bà ta làm sao giấu được, cũng làm khó bà ta vừa làm việc vừa tìm cách dấu vào hai túi lớn thế này.
“Cái này may là lớn tuổi, nếu trẻ tuổi thì chắc bà giả bộ mang thai rồi quá.” Có người châm chọc bà ta.
Lúc này Dư Mụt Tử không mắng chửi người nữa rồi, xám xịt, muốn chạy lại bị người ta tóm trở lại.
Đội trưởng đội sản xuất thở dài căm phẫn nói: “Quá đáng rồi, buổi tối mở họp điểm danh phê bình, nếu không nói rõ ràng, sau này còn không biết thế nào nữa đây.”
Dư Mụt Tử vừa nghe muốn mở họp phê đấu (công khai xử lý tội lỗi) bà ta, bị dọa sợ đến mặt mày biến sắc, vội vàng nói: “Đội trưởng, sau này tôi cũng không dám rồi, không bao giờ dám trộm nữa, không cần phê đấu tôi đâu.”
Đội trưởng đội sản xuất cũng chỉ muốn hù dọa bà ta, mở họp điểm danh phê bình khác với phê đấu, điểm danh phê bình sẽ không đánh cũng sẽ không đổi thành phần.
Dư Mụt Tử lại bắt đầu khóc: “Các người đều có đồ ăn, làm sao chỉ biết phê bình tôi đây chứ, sao mạng tôi lại khổ như vậy, khi dễ người a.”
Nghe bà ta ăn vạ nói năng lung tung như vậy, đội trưởng đội sản xuất lại tức giận: “Không phê đấu, bà sẽ cầm chiêng của đại đội, chính mình vừa gõ vừa nhận lỗi lầm của mình.”
Dư Mụt Tử bụm mặt bắt đầu khóc: “Không còn mặt mũi nữa à ——”
Bà ta quay đầu nhìn thấy Lâm Lam, cho rằng Lâm Lam giở trò quỷ, cố ý để đội trưởngđội sản xuất nhục nhã mình, báo thù mình mắng bọn họ. Bà ta không tự kiểm điểm sai lầm của mình, nhận định Hàn Thanh Tùng quan báo tư thù, nhận định những cán bộ thôn khác vì lấy lòng Hàn Thanh Tùng mà nhục nhã mình.
Lâm Lam căn bản ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn bà ta, có thể nói là chẳng thèm ngó đến.
“Đội trưởng, đậu phộng có thể chia ra không?” Có người kêu lên.
Sau khi vận chuyển đến sân phơi đội sản xuất, nó nằm ở phía nam, bọn họ rất ít người có nhà ở thôn phía sau, vừa đến vừa đi, còn phải tốn sức gánh về nhà.
Những thứ như đậu phộng đậu nành này, lương thực nộp thuế không nhiều lắm, căn bản đều là phần của nhóm xã viên, đây cũng là nơi phát sinh chủ yếu nguồn dầu của bọn họ.
Một người nói những người khác cũng đều hưởng ứng: “Đúng vậy, phân thế nào.”
Đội trưởng đội sản xuất đối với vấn đề này cũng không có vấn đề, dù sao sớm muộn gì cũng phải phân chia, làm sớm cũng là một phương pháp phân chia.
Chỉ cần giữ đủ lương thực tặng cho đại đội, những cái khác chính là phần của nhóm xã viên.
Tất cả các đội sản xuất đều có kế toán và nhân viên ghi điểm, phái người đi qua bàn cân rồi chuyển qua, nhân viên ghi điểm gọi tên kế toán trông coi cái cân, rồi cân từng đống đậu phộng, đến phiên nhà ai thì nhà đó chuyển về nhà.
Nhóm xã viên vô cùng trông chờ vào đậu phộng để đem về nhà.
Đầu tiên phân cho nhà Lâm Lam.
Có người kêu lên: “Đầu tiên đã phân chia cho nhà cô ấy rồi sao.” Nhất định là bởi vì Hàn Thanh Tùng làm cục trưởng cục công an, dù sao nhà Lâm Lam cũng không phải vào trước, trước kia cũng không được phân chia đầu tiên. Lấy phần trước thì sớm có thể chở về nhà, lấy muộn có thể phải chờ đến trời tối, bất tiện.
Hơn nữa lấy phần trước nhất định sẽ được phần lớn nhất, tốt nhất, lấy muộn đến lúc đó chỉ còn lại một chút nhỏ bên trong đó chỉ có đất có khả năng là rác nữa.
Nhóm xã viên đều thích chia cho nhà mình trước.
Đội trưởng hô to: “Hôm nay mẹ Đại Vượng cho tôi ý kiến hay, TamVượng lập công lớn, nên chia cho nhà cô ấy trước. Thế nào, có ý kiến?”
Cho nên không ai nói chuyện.
Đậu phộng là thực phẩm phụ, không phải món chính, không có liệt kê định mức khẩu phần lương thực ở đây. Cơ bản đều quy ra số tổng, sau đó dựa theo đầu người trong hộ khẩu để phân chia.Dĩ nhiên cũng phải căn cứ theo công điểm phân chia.
Bây giờ là bốn người làm được sáu phần, quản lý căn cứ theo đó mà phân chia lương thực, dựa theo nhân khẩu chia làm bốn, công điểm chia làm sáu, nhóm xã viên so sánh cũng có thể tiếp nhận.
So với trước kia bảy người làm được ba phần, thậm chí tám người làm được hai phần, bây giờ cũng xem như chăm sóc công bằng cùng giúp đỡ người nghèo. Vừa chiếu cố những nhà có nhân khẩu ít người, cũng chiếu cố những nhà có lao động nhiều để có sự công bằng cho mọi người.
Nếu là tám người làm được hai, nhà nào có nhân khẩu nhiều thì nhà đó chiếm tiện nghi, ngược lại sức lao động nhiều nhân khẩu ít thì bị lỗ lả, làm ảnh hưởng đến tính tích cực của nhóm xã viên, làm việc cũng không gắng sức, chẳng muốn nuôi con cho người khác.
Hiện tại rất nhiều thôn vẫn là như vậy.
Nhưng từ trước rất lâu ở thôn Sơn Nhai chính là bốn người làm được sáu, thậm chí có khoảng thời gian còn thực hành hơn ba người làm được bảy, vì đề cao tính tích cực sức lao động của mọi người, tránh cho bọn họ không lao động, làm giảm giá trị tổng sản lượng xuống.
Nhà Lâm Lam có bảy người, chỉ phân chia cho sáu người.
Lúc này Hàn Thanh Tùng đã chuyển nghề, không còn là quân nhân, dĩ nhiên không thể tiếp tục được hưởng toàn bộ công điểm phúc lợi lúc trước của thôn.
Bây giờ anh chuyển nghề làm cán bộ là tất nhiên có tiền lương của mình. Hơn nữa lương thực dầu hộ khẩu của hắn đều có quan hệ ở công xã không còn ở trong thôn, hộ khẩu cũng ở trong huyện thành không ở trong thôn, cho nên Hàn Thanh Tùng không có phần.
Lâm Lam nói: “Đội trưởng, chúng ta có thể thế công điểm hay không, lấy phần của cha bọn nhỏ cũng chia lên trên.”
Từ bên trong đội sản xuất dùng tiền cùng công điểm bổ sung thì có lợi hơn so với việc dùng tiền ở bên ngoài.
Đội trưởng đội sản xuất tự nhiên đồng ý, đậu phộng đã lấy từ bên trong ra trước, không cần giảm bớt số lượng để chia cho người khác. Như vậy nhà khác cũng không có ý kiến.
Lâm Lam: “Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ dẫn theo Tiểu Vượng đi về nhà nấu cơm, Tam Vượng ở chỗ này nhìn, mẹ đi lấy đồ dùng để đựng đậu phộng.”
TamVượng: “Con đi gọi cha và anh cả chứ nhỉ.”
“Bọn họ còn tách ngô, mẹ đi là được rồi.”
Đang nói, lại thấy Hàn Thanh Tùng từ một phương hướng khác đi tới.
Lúc này trong đội có một người bình thường hay thích đùa bỡn phụ nữ nhà khác, ngoài miệng không biết giữ mồm lại ưa thích nói lời thô tục, người thanh niên đó kêu lên: “Dư Mụt Tử, mau lấy cái túi của bà ra so sánh xem. Tam Vượng, cha nhóc có thật sự lớn như vậy không hả?”
TamVượng đã bị Lâm Lam giáo dục qua, biết không thể ở trước mặt mọi người nói chim chim, JJ…vv… lập tức hừ một tiếng: “Dù sao cũng lớn hơn chú!”
Người nọ: “…. Ha ha, thằng nhóc đầu gấu này, nhóc còn chưa thấy qua của chú.”
Vừa nói hắn còn nhìn Lâm Lam một cái, muốn từ trên mặt Lâm Lam nhìn xem có phản ứng gì không.
Có vài người đàn ông ở trong nhà bất hòa với vợ của mình, không cùng nói chuyện với vợ nhưng ra khỏi nhà, ở trong thôn nhìn thấy các cô gái trẻ hay phụ nữ còn trẻ lại thích cười đùa nói giỡn với người ta. Dường như chỉ cần như vậy là có thể giống như chiếm được lợi gì lớn lắm!
TamVượng cướp lời nói: “Cha con đi tiểu có thể bắn vào mặt của chú!”
Người nọ nghe xong mặt căng ra tím tái, thở phì phì quay người bỏ đi.
Lâm Lam: “TamVượng, nói chuyện cần phải văn minh, không thể thô tục như vậy.”
TamVượng phản ứng nhanh: “A, đúng rồi, con nên nói để cho chú ấy tìm cha con so sánh nhiều lần nhỉ.”
Lâm Lam: ….
Những người khác nghe thấy cũng cười rộ lên.
Lúc này Hàn Thanh Tùng đã bước đến đây, tầm mắt nhìn thấy Lâm Lam, “Nói cái gì đó?”
Lâm Lam vốn không có chuyện gì, chỉ chớp mắt thấy cái túi vải trong tay Dư Mụt Tử, không thể khống chế liên tưởng đến cái gì vật không thể miêu tả, thoáng cái đỏ mặt, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đậu phộng nhà mình, càng không dám nhìn thẳng Hàn Thanh Tùng.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô bỗng nhiên cổ đều đỏ, lộ ra vẻ xấu hổ của thiếu nữ, lập tức cảm thấy rung động.