Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Hay Nũng Nịu

Chương 7

Trước Sau

break

Cơn ho ngừng lại.
Cô tựa vào lòng Từ Tùy Chu, trán tựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của đối phương, thở hổn hển từng hơi, trán rịn đầy mồ hôi li ti.
Từ Tùy Chu cũng không nói gì, yên lặng để cô dựa vào.
Tống Vãn Thu cảm thấy hơi thở đã dịu đi một chút, sức lực trên người cũng hồi phục không ít, cô chống người dậy không dựa vào Từ Tùy Chu nữa, sau đó mệt mỏi nửa nằm trên ghế.
Cô gắng gượng nhếch mép: "Yên tâm đi, dù anh có thành góa vợ thì cũng không phải là góa vợ đáng thương."
Từ Tùy Chu nghe vậy, động tác lùi ra chợt khựng lại, anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cô, hàng mày vốn đã nhíu chặt nay lại càng nhíu sâu hơn.
Anh nói với giọng mỉa mai: "Vậy xem ra anh còn xem thường em rồi?"
Tống Vãn Thu khựng lại, không khỏi có chút tức giận, đều tại cái thân thể không nên thân này của cô.
Từ Tùy Chu cũng chỉ là buột miệng đáp lời, giây tiếp theo đã nhận ra đối tượng không phải là mấy gã đàn ông da dày thịt béo trong quân đội, mà là người vợ vừa cưới về nhà, thân thể yếu ớt như thể sắp ngã đến nơi.
Anh day day sống mũi, ngồi lại chiếc ghế đẩu nhỏ ban nãy, bất đắc dĩ nói: "Biết rõ sức khỏe mình không tốt thì phải kiểm soát cảm xúc chứ. Chuyện khác anh không nói nhiều, ông đây mà không muốn cưới em, thì bây giờ em ngồi đây được à?"
Tống Vãn Thu không ngờ câu chuyện còn có thể vòng lại, không khỏi ngẩn ra, nhưng phản ứng lại rất nhanh.
Cô lộ ra vẻ mặt vừa yếu ớt vừa cô đơn, đưa tay chỉ vào những mạng nhện chưa được dọn sạch, gượng cười nói: "Anh nói muốn là muốn."
Từ Tùy Chu nhìn theo hướng cô chỉ, người cứng đờ, lại nghe thấy lời cô nói, tức thì không nhịn được buột miệng một tiếng "Mẹ kiếp!", sau đó nói với vẻ bực bội và xấu hổ: "Mắt em mọc kiểu gì thế? Người bình thường ai lại để ý đến mấy chỗ đó, vả lại chúng ta cũng đâu có ở đó, trên giường sạch sẽ là được rồi chứ gì?"
Tống Vãn Thu: "..."
Nghe xem, đây là tiếng người à? Cái gì gọi là trên giường sạch sẽ là được?
Cô không có sức để tranh cãi với anh, chỉ dùng tay che miệng mũi: "Nhưng sức khỏe em thực sự quá kém, trong nhà nhiều bụi, em sẽ bị sặc, bị ho."
Từ Tùy Chu không nghĩ ngợi gì mà phủ nhận ngay: "Nhiều chỗ nào? Anh thấy rất sạch sẽ."
Tống Vãn Thu không nói gì cả, chỉ có tiếng ho nhỏ và bị đè nén vang lên.
Từ Tùy Chu: "..."
Nửa tiếng sau.
Từ Tùy Chu cầm chổi đứng trong sân, thân trên trần trụi còn đang rịn mồ hôi, không biết dính phải bụi bặm ở đâu, loang lổ từng mảng trên người.
Chiếc ghế mây trên mái hiên đã được chuyển ra sân từ lúc nào, Tống Vãn Thu đương nhiên cũng phải di chuyển theo.
Từ Tùy Chu nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, vừa bực bội lại vừa bất lực: "Những gì em nói anh đều dọn sạch rồi, còn yêu cầu gì khác không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc