Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Hay Nũng Nịu

Chương 46

Trước Sau

break

Nhưng Tống Vãn Thu không nhìn cô ta, ánh mắt cô đặt trên mặt đứa bé.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào cậu nhóc đã nhìn cô chằm chằm, miệng nhỏ mím chặt, trông cuối cùng cũng có chút sức sống.
Đúng lúc này, một người vội vã chạy từ cầu thang tầng hai xuống, ngó nghiêng khắp nơi, ánh mắt lướt qua Tống Vãn Thu thì sáng rực lên.
"Đồng chí Tiểu Tống, cô chưa đi thì tốt quá rồi." Vị bác sĩ hơi thở hổn hển, chạy lon ton lại.
Tống Vãn Thu thấy ông ấy thì mắt cũng sáng lên, vừa hay đang không có ai giúp. Bàn tay còn rảnh của cô kéo vị bác sĩ lại, rồi vươn tay ra giằng lấy đứa bé: "Mau lên! Giữ chặt chị ta lại, chị ta là bọn buôn người!"
Giọng nói của cô như có ma lực, thân thể vị bác sĩ hành động còn nhanh hơn cả não, đợi đến khi ông ấy phản ứng lại thì người đã đứng chắn trước mặt người phụ nữ kia rồi.
Vị bác sĩ vốn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy đứa bé gầy trơ xương, đối tượng mà ông ấy khám chữa hai ngày nay, lần nào cũng được "mẹ ruột" bế đến, trong suốt quá trình chữa trị cũng không hề buông tay.
Đứa bé cũng rất lạ, dù là tiêm hay làm gì khác cũng không giống những đứa trẻ khác, nó không khóc, không quấy, không nói lời nào.
Mà lúc này, đứa bé mà vị bác sĩ từng ngỡ bị tự kỷ đang ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của "mẹ ruột", khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt vì nín hơi mà đỏ bừng lên, đôi môi mím chặt phối hợp với Tống Vãn Thu.
Cả khuôn mặt vị bác sĩ như đang viết mấy chữ: "Tổ cha nó, đúng là bọn buôn người thật!" Tay càng không dám nới lỏng chút nào, chỉ sợ để kẻ buôn người chạy thoát.
"Các người làm gì thế? Ai là bọn buôn người?"
"Các người mới là bọn buôn người!"
"Cứu tôi với, cướp trẻ con! Giữa ban ngày ban mặt có người cướp trẻ con!"
Bỗng nhiên một trận hỗn loạn nổ ra, giọng nói the thé, hoảng hốt và bất lực của người phụ nữ không ngừng vang lên.
Nhờ có sự phối hợp của đứa bé, Tống Vãn Thu nhanh chóng giằng được nó về phía mình, cô vội lùi lại khu vực an toàn, nghiêm giọng nói với vị bác sĩ: "Đừng để chị ta chạy thoát, đưa đến đồn công an."
Vị bác sĩ thật sự có nỗi khổ không nói nên lời, sức của người phụ nữ này quá lớn, ông ấy giữ không nổi.
Ông ấy định gọi người đến giúp, vừa mới mở miệng thì dưới hạ bộ bỗng truyền đến cơn đau nhói, tay ông ấy bất giác buông lỏng, người phụ nữ nhân lúc hỗn loạn lập tức chen vào đám đông.
Tống Vãn Thu tức đến mức dậm chân bình bịch.
*
Từ Tùy Chu không ngờ lại gặp Tống Vãn Thu ở đồn công an, hơn nữa còn nghe được chiến tích dũng cảm đấu với bọn buôn người của cô.
Anh như thể lần đầu tiên quen biết cô, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói với vẻ rất mới lạ: "Đồng chí Tống Vãn Thu, em cũng có chính nghĩa ghê nhỉ."
Tống Vãn Thu đã quen với cái miệng chó không mọc được ngà voi của anh, cô chỉ vào nhóc con bên cạnh: "Thằng bé thì sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc