"Trời này muốn nướng chết người ta." Anh mở miệng cằn nhằn, cởi giày đặt ở gốc tường, đi đến bên lu nước, múc một gáo nước từ đầu dội xuống người đầy mồ hôi.
Anh dội liền hai gáo nước lên người rồi mới đặt chiếc gáo xuống, đưa tay quệt nước trên mặt, thẳng người dậy vẩy vẩy đầu như một chú cún.
Trong khoảnh khắc, những giọt nước bắn tung tóe, lấp lánh muôn màu dưới ánh nắng.
Thế nhưng lại có vài giọt nước tinh nghịch bắn thẳng vào người Tống Vãn Thu, mặt cô lập tức sa sầm, vung chiếc quạt lá cọ trong tay ném về phía anh: "Từ Tùy Chu, anh dừng tay lại cho em!"
Từ Tùy Chu khựng lại, thấy cô sa sầm mặt mày lau vội mấy giọt nước, anh vội vàng nhặt chiếc quạt dưới đất lên: "Trưa nay ăn gì thế?"
Tống Vãn Thu chán ghét nhìn quần áo của mình, những chỗ bị nước bắn vào lốm đốm những vệt tròn, cô lấy tay chùi chùi nhưng không sạch, tức đến mức lại lườm anh một cái.
Từ Tùy Chu cũng chẳng cần biết cô có trả lời hay không, mặt dày tự vào bếp lục lọi.
Buổi trưa Tống Vãn Thu lười nên không nấu cơm, mà nấu một nồi cháo.
Gạo trắng ngần được nấu cùng với khô mực và sò điệp khô, những hạt gạo sánh mịn ngấm trọn vị tươi ngọt của mực và sò điệp, đưa một miếng vào miệng là cảm nhận được ngay vị ngon mềm mượt lan tỏa.
Từ Tùy Chu chẳng buồn ngẩng đầu đã húp liền hai bát tô, xoa xoa bụng, vẻ vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối nói: "Ngon thì ngon thật, nhưng không chắc bụng."
Tống Vãn Thu: "…"
Rau dưa thì không chắc bụng, cháo cũng không chắc bụng, thật không biết cái dạ dày của anh cấu tạo kiểu gì.
Bây giờ Từ Tùy Chu không cần ai nhắc nhở hay thúc giục, tự giác rửa sạch bát đũa, tiện tay xử lý luôn hai con cá, rồi theo lời cô dặn, dùng gừng hành tỏi để ướp khử tanh.
Chiếc ghế tựa của Tống Vãn Thu đặt ở ngay cửa bếp, vừa không bị nắng chiếu vào, lại vừa có thể cảm nhận được cơn gió mát lành từ bên ngoài thổi qua, vừa thảnh thơi vừa thoải mái, chẳng mấy chốc đã lim dim buồn ngủ.
May mà trong lòng còn canh cánh chuyện, cô cố gắng chống chọi đến lúc Từ Tùy Chu rửa ráy xong quay lại.
Từ Tùy Chu lau tay đi ngang qua, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm thì suýt giật mình nhảy dựng, buột miệng theo phản xạ: "Anh rửa bát rồi."
Tống Vãn Thu: "…"
Phản ứng lại, chính anh cũng ngẩn ra, vành tai thoáng ửng hồng, ngượng ngùng giải thích: "Ý anh là anh rửa bát xong rồi, em nhìn anh có chuyện gì muốn nói à?"
Tống Vãn Thu chớp chớp mắt: "Ồ" một tiếng: "Phải, em có chuyện muốn nói với anh."
Vẻ mặt cô kiểu "nhìn thấu nhưng không nói toạc ra", Từ Tùy Chu chỉ đành làm mặt dày, lờ đi vành tai đang đỏ ửng của mình, trông cũng khá là dọa người.
"Chuyện gì?" Anh giả vờ điềm tĩnh dựa vào cửa.
Tống Vãn Thu lười biếng ngồi dậy, hai chân đặt lên thanh gác, một tay chống cằm: "Vết tích trên tường có liên quan đến đứa bé nhà họ Hà kia à?"