Từ Tùy Chu: ???
Từ Tùy Chu: "..."
Đúng là bị cô xoay như chong chóng, anh tức quá hóa cười, khóe miệng giật giật: "Đồng chí Tống Vãn Thu, em đúng là không thèm che giấu chút nào."
Tống Vãn Thu khẽ hất cằm: "Sống thật với chính mình thôi."
Từ Tùy Chu bật cười thành tiếng vì tức, mẹ nó chứ sống thật với chính mình.
Chuyện này tuy được Tống Vãn Thu cho qua bằng một câu nói đùa, nhưng cả hai người có mặt đều biết, cô không chỉ nói suông.
Từ Tùy Chu khinh khỉnh "chậc" một tiếng trong lòng, anh đúng là xui xẻo tám đời mới cưới phải con yêu tinh Tống Vãn Thu này. Thế nhưng, đôi môi cong lên đã tố cáo tâm trạng thật của anh.
Món cá kho tàu rất ngon, nước sốt dưới đáy đĩa lại càng đậm đà thơm nức, con cá diếc vốn không lớn, Từ Tùy Chu gắp hết thịt trên thân cá cho Tống Vãn Thu, còn mình thì gặm đầu cá đuôi cá, ăn xong lại dùng cơm vét sạch nước sốt còn lại, đáy đĩa thoáng chốc đã trắng bong.
Có thể nói là không lãng phí một giọt nước sốt nào.
"Mai anh đi bắt hai con cá to về." Từ Tùy Chu dựa vào lưng ghế, xoa bụng nói: "Tiện thể xem có bắt được con lươn nào không."
Tống Vãn Thu gật đầu: "Đi đâu bắt?"
"Ra ngoại thành tìm đại con sông nào đó." Từ Tùy Chu nói rồi như nghĩ đến điều gì, chớp mắt nhìn cô, giải thích một câu không quen miệng cho lắm: "Sức khỏe của em không thích hợp để đi cùng."
Tống Vãn Thu "ồ" một tiếng, vừa hay đỡ cho cô phải đắn đo, ngoài trời nắng to như thế, có thể nướng người ta thành than mất.
Nghĩ vậy, cả người cô lại lười biếng cuộn mình trên ghế.
Từ Tùy Chu nhíu mày: "Vừa ăn xong, em dậy đi lại một lát rồi hẵng nằm, như vậy không tốt cho sức khỏe."
Tống Vãn Thu coi như không nghe thấy, thoải mái rúc vào ghế, nếu có một cuốn sách hoặc máy chơi game để giết thời gian thì còn tuyệt hơn.
Sau nhiều lần xác nhận Từ Tùy Chu sẽ không ly hôn, cô quyết định bung xõa, sống theo ý mình, dù sao thời gian chung sống sau này còn dài, lúc nào cũng đeo mặt nạ thì mệt mỏi quá.
Kiếp trước vất vả làm việc như vậy, cuối cùng chưa kịp hưởng thụ gì đã toi mạng, cho nên cũng chẳng biết ngày mai và tai nạn cái nào sẽ đến trước, chi bằng kịp thời hưởng lạc.
Bây giờ Từ Tùy Chu đã hiểu, có những người nói năng tử tế sẽ không nghe.
Anh không nói một lời, bước tới, khom lưng, một tay luồn qua dưới nách cô, tay kia luồn qua khoeo chân...
Đợi Tống Vãn Thu phản ứng lại, người cô đã bị ép đứng dậy.
"Anh bị bệnh à?" Tống Vãn Thu tức đến muốn chửi thề.
Từ Tùy Chu đứng bên ghế nằm, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Là em có bệnh đấy, em không biết tình trạng sức khỏe của mình sao? Ăn xong ít nhất mười phút sau mới được nằm."
Tâm lý nổi loạn của Tống Vãn Thu trỗi dậy ngay lập tức: "Em không thích."
Bây giờ Từ Tùy Chu cũng đã biết đại khái cách trị cô, anh chỉ vào chiếc ghế nằm: "Vậy thì anh sẽ bổ cái ghế này ra làm củi đốt, em tự chọn đi."