Tống Vãn Thu không nói gì, im lặng nhìn Từ Tùy Chu đặt thuốc lên chiếc bàn cạnh đầu giường, rồi ánh mắt hai người chạm nhau.
"Em thấy thế nào rồi?" Giọng Từ Tùy Chu phá vỡ sự im lặng.
Tống Vãn Thu xưa nay không phải là người chịu thiệt: "Chẳng thế nào cả, đói bụng, không có sức, toàn thân đều đau."
Chỉ là khác với giọng nói sang sảng mạnh mẽ mà cô tưởng tượng, giọng nói phát ra lại yếu ớt và khàn đặc, cho người ta cảm giác mong manh như sắp vỡ tan.
Tống Vãn Thu: ...
Đôi mày nhíu chặt của Từ Tùy Chu càng nhíu sâu hơn, anh nói với vẻ chê bai: "Người em yếu quá đấy."
Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Tống Vãn Thu, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm sao để bồi bổ cho cô. Đêm đó anh có dùng sức mấy đâu, mà cô đã ngất đi rồi.
Nếu sau này cứ như vậy thì sao được chứ?
Tống Vãn Thu không biết đối phương đang tính toán gì, nghe anh nói vậy, cô không nhịn được mà đảo mắt một cái, nhưng cũng không thể phản bác.
Chính cô cũng chán ghét cơ thể hiện tại của mình.
Từ Tùy Chu bưng đến một bát cháo trứng gà. Thấy Tống Vãn Thu chỉ mới ngồi dậy từ trên giường mà sắc mặt đã trắng bệch đi mấy phần, đôi môi vốn đã không có sắc hồng giờ gần như trong suốt.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của anh lại sâu thêm như có thể kẹp chết một con muỗi, anh nói với giọng thô lỗ không cho phép từ chối: "Ăn xong anh lại đưa em đến trạm y tế một chuyến."
Tống Vãn Thu thở hổn hển, mệt đến nỗi mắt cũng không buồn nhấc lên, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng coi như đồng ý.
Cô cũng rất lo lắng cho tình trạng cơ thể hiện tại của mình, không biết chừng ngày nào đó không chú ý là toi đời, đi khám cũng tốt.
Thời gian lại trôi qua một lúc, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng động.
Tống Vãn Thu cảm thấy trên người cuối cùng cũng có chút sức lực, cô nhấc mắt nhìn về phía có tiếng động.
Từ Tùy Chu vẫn chưa đi, lúc này đang nhìn cô, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn lại mang theo vẻ cảnh giác: "Sao em không ăn? Chẳng lẽ còn muốn anh đút à?"
Tống Vãn Thu ngơ ngác, một dấu hỏi to tướng hiện lên trong đầu.
Tống Vãn Thu kỳ quái liếc anh một cái, cũng không biết tại sao đối phương lại nghĩ mình muốn anh đút. Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phản bác: "Ai thèm anh đút."
Từ Tùy Chu nghẹn lời, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc tỉ mỉ như đút cơm này đâu phải là việc anh làm được. Nhưng ánh mắt lại bất giác rơi trên đôi môi của Tống Vãn Thu.
Huống hồ môi còn nhỏ như vậy...
*
Cơ thể của Tống Vãn Thu thật sự rất yếu. Đến trạm y tế, bác sĩ vừa khám xong đã cho cô truyền nước đường, rồi kê một đống thuốc lớn nhỏ.
Quan trọng là toàn thuốc bắc.
Cô nghĩ đến nước thuốc bắc sắc ra, sắc mặt trong nháy mắt từ trắng chuyển sang xanh, vội vàng nói với Từ Tùy Chu đang định đi lấy thuốc: "Đợi đã, em thấy mình nghỉ ngơi một chút là được rồi, không cần tốn tiền uống thuốc đâu."