Từ Tùy Chu đang ăn cơm lia lịa, cũng không nói gì.
Nhưng Tống Vãn Thu đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ mà bà Trương nói lúc sáng, cô hơi tò mò hỏi: "Anh có biết xưởng cơ khí có một nhiệm vụ rất quan trọng không?"
"Em hỏi chuyện này làm gì?" Từ Tùy Chu không lắc đầu, cũng không phủ nhận, mà hỏi ngược lại.
Tống Vãn Thu nhướng mày, dừng đũa nhìn anh: "Em nghe bà Trương nói, lúc nãy có bốn người cãi nhau ở cổng, nói là mất bản vẽ gì đó."
Từ Tùy Chu nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô, không nhịn được nhíu mày, rồi dặn dò: "Chuyện này không đơn giản, em đừng xen vào, anh sẽ xử lý."
Tống Vãn Thu cũng không nhất thiết phải biết, đã biết là không thể nói thì cô không hỏi nữa. Cô bắt đầu nói sang chuyện khác, về dự định sau này.
Cô hỏi: "Kỳ nghỉ của anh đến khi nào thì hết? Đến lúc đó em theo anh về đơn vị, hay là ở lại Ninh Thành?"
Từ Tùy Chu ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải đợi xong việc đã." Nói xong anh lại đánh giá Tống Vãn Thu một lượt, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt: "Sức khỏe của em kém như vậy, anh không trông chừng được à?"
Tống Vãn Thu nghe vậy thì cười yếu ớt: "Phải rồi, không có đồng chí Từ Tùy Chu anh, Tống Vãn Thu em sống không nổi mất."
Trên mặt Từ Tùy Chu thoáng qua một tia mất tự nhiên, vành tai hơi ửng đỏ, anh gằn giọng nói: "Nói bậy bạ gì thế."
Tống Vãn Thu cười như không cười liếc anh một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nghĩ đến chuyện chưa xong mà anh vừa nói, cô trầm ngâm một lát, rồi nhìn Từ Tùy Chu với vẻ khá chắc chắn, hỏi: "Anh xin nghỉ phép về là vì chuyện bản vẽ của xưởng cơ khí."
Từ Tùy Chu đột ngột ngẩng đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có để đánh giá Tống Vãn Thu.
Tống Vãn Thu nhìn lại, đôi mắt trong veo phẳng lặng đến mức không nhìn ra cảm xúc, nhưng gương mặt trắng bệch lại mang đến cho người ta một cảm giác yếu ớt, mong manh.
Từ Tùy Chu như thể vừa mới quen biết cô, dùng ánh mắt gần như dò xét để đánh giá cô, đôi môi mỏng mím chặt, sát khí bức người bất giác lộ ra.
Cuộc hôn nhân của anh và Tống Vãn Thu đến từ một tai nạn, anh cũng sẵn lòng gánh chịu hậu quả, không liên quan đến tình cảm. Chỉ là bây giờ nghĩ lại, Từ Tùy Chu phát hiện ra sự hiểu biết của mình về Tống Vãn Thu, ngoài một tờ giấy thẩm tra lý lịch ra thì không còn gì khác.
Mà sự hiểu biết duy nhất cũng chỉ là qua hai ngày tiếp xúc này, Từ Tùy Chu biết Tống Vãn Thu thông minh, nhưng không ngờ cô lại có khả năng quan sát nhạy bén đến vậy.
Từ Tùy Chu đột nhiên cười, thay đổi vẻ nghiêm túc sâu xa lúc trước, ngả người ra sau, tay gác lên lưng ghế, nói với vẻ cà lơ phất phơ: "Đồng chí Tống Vãn Thu, bây giờ anh rất nghi ngờ, hôm đó em ngã xuống nước không phải là tai nạn."
Tống Vãn Thu khẽ nhướng mày, không trả lời thẳng: "Nói thật, về chi tiết ngày hôm đó ngã xuống nước, trí nhớ của em rất mơ hồ."