Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 29

Trước Sau

break

Cửa sân nhà họ Cố đang mở, Tiền Lan đi thẳng vào sân, sau đó bước đến cửa bếp.

“Tiểu Dư!”

Dư Huệ đang vo gạo để nấu cơm, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại.

“Chị dâu, sao chị lại qua đây?” Cô cười hỏi, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc.

“Còn gì nữa, hai thằng nhóc nhà chị ngửi thấy mùi thịt em nấu thơm quá, bắt chị qua đây học hỏi bí quyết.” Nói rồi ánh mắt Tiền Lan dừng lại trên chiếc nồi đất đang sôi sùng sục bốc lên mùi thơm nức mũi.

Dư Huệ mỉm cười, vo xong gạo cô mới bước đến bên bếp, vừa mở nắp nồi vừa nói với Tiền Lan cách làm món thịt kho tàu.

Tiền Lan tiến lại gần hơn.

“Em đang làm thịt kho tàu.” Dư Huệ vừa nói vừa mở nắp nồi, để lộ những miếng thịt màu nâu đỏ bóng bẩy đang cuộn tròn trong nước sốt sền sệt.

Nhìn thấy món thịt hấp dẫn, Tiền Lan nuốt một ngụm nước miếng. “Màu sắc đẹp thế này, là làm kiểu gì vậy?”

Dư Huệ đậy nắp lại, cẩn thận kể chi tiết cách làm. Cô còn nói: “Thịt này vẫn chưa nấu xong, nếu không chị dâu đợi nếm thử một miếng. Chút nữa em bảo Đông Đông mang qua cho chị vài miếng.”

“Thôi thôi.” Tiền Lan vội xua tay. “Sáng nay đã ăn bánh hành nhà em rồi, giờ lại ăn thịt nữa thì không được. Nhà chị cũng có thịt, em chỉ chị cách làm rồi, chị về tự làm ăn là được.”

“Thịt nhà em nhiều lắm, ăn không hết. Với cả sáng nay em còn nhờ chị trông Bắc Bắc giúp nửa ngày…”

“Làm gì mà nửa ngày, rõ ràng chưa đến hai tiếng. Hàng xóm láng giềng giúp nhau là chuyện bình thường, em mà cứ đưa đồ ăn thế này thì xa cách quá.”

“Được rồi, không nói nữa, chị về nấu cơm đây.” Nói xong, Tiền Lan quay người đi mất.

Dư Huệ nhìn bóng dáng cô, lắc đầu cười khẽ.

Thôi vậy, buổi trưa không mang thịt qua nữa, tối mang bánh bao qua cũng được.

Thịt cô chỉ nấu có một cân rưỡi, trong nồi chỉ còn chừng đó. Chỗ thịt ba chỉ còn lại một cân và hai cân thịt nạc là để làm nhân bánh bao. Mà nhân bánh không thể toàn thịt nạc, phải có chút mỡ mới thơm.

Bánh bao làm nhiều, mang sang cho nhà chị dâu vài cái, chắc chắn họ sẽ không từ chối được.

Nhà họ Cố bắt đầu ăn cơm. Ba anh em Đông Nam Tây nhìn đĩa thịt kho tàu ở giữa bàn khẽ mím môi, rồi không ngừng nuốt nước miếng.

Dư Huệ múc phần trứng và cà chua trong canh cho Bắc Bắc, thêm vài miếng cà rốt trộn với cơm.

“Mấy đứa ăn trước đi.” Cô đút Bắc Bắc ăn xong rồi mới ăn cơm.

Lúc này Cố Đông mới bắt đầu cầm đũa, mục tiêu tất nhiên là đĩa thịt kho tàu hấp dẫn kia.

Cắn một miếng, thịt vừa thơm vừa ngọt, mềm tan ngay trong miệng.

Ba anh em lần đầu tiên được ăn món thịt kho tàu ngon thế này, ăn miếng này lại muốn miếng khác, ăn không thể ngừng nghĩ.

“Ưm, thịt ngon quá!” Cố Tây Tây vui vẻ ngoe nguẩy chân nhỏ dưới gầm bàn, đầu cũng lắc lư theo nhịp.

Cố Đông và Cố Nam nhìn thấy đều cười thằng khờ này, nhưng phải thừa nhận thịt kho tàu này ngon đến mức khiến người ta muốn nhảy cẫng lên, chỉ là bọn họ cố nhịn không nhẩy lên mà thôi.

Bắc Bắc cũng đòi ăn thịt. Dư Huệ làm bộ dùng thìa nhỏ của con xúc “không khí” trong đĩa thịt, trộn vào bát cơm rồi đút cho con ăn.

Cô bé ăn rất vui vẻ, giống như thật sự được ăn thịt vậy.

Dỗ trẻ con, Dư Huệ quả là chuyên gia.

Đợi cho Bắc Bắc ăn xong Dư Huệ mới bắt đầu ăn cơm. Thịt kho tàu lúc ra khỏi nồi, cô đã ăn thử hai miếng.

Có lẽ heo thời này được nuôi tốt, giống heo cũng ngon, nên hương vị thịt làm ra ngon hơn hẳn so với lúc trước cô từng nấu.

Gần một cân rưỡi thịt ba chỉ, thêm không ít nấm hương, mà bốn người lớn nhỏ ăn sạch sẽ, chỉ còn lại nửa bát canh cà chua trứng.

Ba đứa nhỏ không thích uống, bảo có vị kỳ lạ.

Dư Huệ để lại bát canh, tối sẽ hâm nóng uống sau.

Rửa chén xong, Dư Huệ cũng không nghỉ tay, cô nhanh nhẹn nhào bột cho buổi chiều làm bánh bao, sau đó để trong nồi lớn đậy nắp lại ủ.

Sau đó, cô lấy chậu gỗ mang quần áo bẩn tối qua bọn nhỏ đã thay ra giặt sạch.

Trong sân có vòi nước và bàn giặt nên lúc giặt quần áo cũng tiện.

Mấy đứa nhỏ thường ngồi bệt dưới đất chơi nên quần áo bẩn không chịu nổi, cô phải giặt ròng rã hơn nửa tiếng mới xong. Phơi đồ xong cái lưng cô mỏi muốn gãy.

Lúc này mới hai giờ rưỡi chiều, Dư Huệ dự định chợp mắt nửa tiếng rồi dậy trộn nhân bánh.

Cố Nam và Cố Tây đang ngủ trưa trên ghế dài, Cố Đông thì ở phòng khách làm bài tập. Ngày mai là thứ hai, cậu phải đi học nên vừa ăn xong đã lấy cặp ra làm bài cho kịp.

Chương 30

Trong nhà chính ánh sáng khá tốt nên Cố Đông thường làm bài tập ở đó.

Dù thư phòng cũng sáng sủa không kém, nhưng trước đây Lâm Tư Vũ không cho phép bọn trẻ bước chân vào. Chỉ cần ai đó tiến vào thư phòng, cô ta liền mắng chửi không ngừng.

Thành ra bây giờ, dù cô ta không còn ở nhà nữa, Cố Đông và các em cũng chẳng dám vào thư phòng.

Vào thư phòng, mẹ sẽ không vui.

Dư Huệ sợ chúng bị cảm lạnh nên lấy thêm hai cái áo phủ lên người Cố Nam và Cố Tây đang ngủ trưa trên ghế dài ngoài sân.

Cô bước đến bên chiếc nôi, nhìn Bắc Bắc hai bàn tay nhỏ xinh nắm chặt đang ngủ say sưa . Thấy vẫn Cố Đông đang ở nhà chính nên cô không định bế bé vào phòng ngủ.

Cố Đông đang bị bài toán làm khó, đếm ngón tay mãi vẫn không ra, cuống đến mức gãi đầu gãi tai.

“Có bài nào không giải được sao?” Dư Huệ đứng dậy đi đến sau lưng cậu hỏi.

Cố Đông quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ. “Bà biết chữ sao? Dù có nói ra, bà có thể giảng được sao?”

Đương nhiên là giảng được. Dư Huệ cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Ai nói mẹ không biết chữ?”

“Bà biết chữ?” Giọng Cố Đông cao hơn vài phần, Cố Nam đang chơi bi với Bắc Bắc cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn mẹ kế.

“Ừ.” Dư Huệ gật đầu chắc nịch.

Cố Nam nghi hoặc: “Nhưng bà nội bảo bà không biết chữ mà!”

Lúc bà nội khuyên ba cưới mẹ kế, từng nói: “Dù cô ta không biết chữ, nhưng bù lại ba la ba la...”

“Đó là do bà nội không hiểu mẹ thôi. Thực ra, hồi nhỏ mỗi lần đi cắt cỏ cho hợp tác xã, mẹ đều lén đứng ngoài cửa sổ trường trong thôn nghe lỏm bài giảng.” Lời này hoàn toàn là cô bịa ra để lừa trẻ con. Nguyên chủ hiền lành đến mức được giao việc gì làm đúng việc đó, bảo cắt cỏ thì cắt từ sáng đến chiều, chẳng bao giờ dám làm chuyện khác.

Ánh mắt Cố Đông tràn đầy khinh thường nhìn mẹ kế. “Chỉ lén nghe mấy bài giảng mà cũng đòi hiểu bài toán của này của tôi à?”

Dư Huệ bình thản đáp: “Ai bảo chỉ nghe vài buổi, mẹ nghe suốt năm năm. Xét ra cũng coi như trình độ tiểu học, giải toán lớp một dễ như trở bàn tay.”

Cố Đông không tin: “Chỉ nghe lỏm, có làm bài bao giờ đâu, sao mà dễ như trở bàn tay được?”

Mẹ kế đúng là giỏi nói khoác.

“Thế con tính thử, hai mươi chín trừ mười hai bằng bao nhiêu...”

“Mười bảy.” Cố Đông chưa kịp nói xong, Dư Huệ đã trả lời ngay.

Toán lớp một chỉ là phép cộng trừ cơ bản, cần gì phải tính? Nhìn qua đáp án đã hiện lên trong đầu.

“...” Cố Đông há hốc mồm nhìn mẹ kế. “Sai rồi, chắc chắn sai, bà nói bừa thôi!”

Dư Huệ khẽ liếc cậu: “Hai trừ một bằng mấy?”

“Một.”

“Chín trừ hai thì sao?”

Cố Đông đếm ngón tay: “Bảy...”

“Thế không phải là mười bảy à?”

“...” Cố Đông thấy đầu hơi ngứa, giống như đang mọc thêm não vậy.

Cậu ngượng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc nhìn mẹ kế. Không ngờ mẹ kế lại thực sự biết giải toán, thậm chí còn không cần tính nhẩm.

Cố Đông lặng lẽ điền đáp án vào bài, chuyển sang bài khác, thử áp dụng cách mẹ kế chỉ. Nhưng tính mãi không ra, cuối cùng cậu quay lại khiêu khích: “Ba mươi hai trừ hai mươi sáu, bà chắc chắn không giải được đâu.”

Dư Huệ bật cười, cầm lấy bút chì trong tay cậu, lật mặt sau tờ bài tập đã làm và viết ra một phép trừ.

“Ba mươi hai trừ hai mươi sáu, hai không trừ được sáu, phải mượn một từ ba, mười trừ sáu bằng bốn, bốn cộng hai bằng sáu. Số ba mượn một thì còn hai, hai trừ hai bằng không. Vậy đáp án là...” Dư Huệ quay sang nhìn Cố Đông.

“Sáu.”

“Đúng rồi.” Dư Huệ khoanh tròn số sáu.

“Hiểu chưa nào?”

Cố Đông gật đầu, sáng tỏ mọi thứ. Mẹ kế vừa giảng, cậu liền hiểu ngay.

“Nghe giảng trên lớp cho kỹ vào.” Dư Huệ nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.

Nếu cậu chịu nghe giảng đàng hoàng, chắc chắn sẽ không đến mức không biết làm phép trừ dọc.

Cố Đông phồng má, hất tay mẹ kế ra, bực dọc nói: “Ai cần bà lo!”

Cậu có nghe giảng, nhưng thầy cô giảng cậu chẳng hiểu. Mẹ kế giảng thì hiểu ngay, chứng tỏ vấn đề nằm ở thầy cô chứ không phải ở cậu!

Dư Huệ lắc đầu, ngáp một cái rồi đi về phía phòng ngủ bên phải.

Cố Đông ngẩng đầu nhìn bóng dáng mẹ kế đang chống lưng bước vào phòng, cảm giác như mình vừa quên mất chuyện gì đó.

Quên gì nhỉ? Cố Đông nghiêng đầu nghĩ ngợi.

“Á!” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng ngủ, xuyên qua cả bầu trời.

Ba đứa trẻ đang ngủ trưa giật mình tỉnh giấc.

Bắc Bắc bị dọa tỉnh, lập tức khóc òa lên.

Sắc mặt Cố Đông thay đổi, bây giờ cậu nhớ ra rồi!

break

Báo lỗi chương