Đồng Vận nghe có người họ Đồng, trong lòng lập tức hồi hộp, vội vàng chạy tới hỏi Trần Thắng Lợi, cuối cùng nghe được người đó gọi là "Đồng Chiêu" cô lập tức nhận ra.
"Kia là em của tôi, làm sao mà nó cũng tới đây?"
"A, là em trai cô à?"
Đồng Vận cắn môi cười khổ: "Lúc trước nhà chúng tôi nhất định phải có một người xuống nông thôn, tôi nghĩ em trai tôi tuổi còn nhỏ so với tôi nhỏ hơn hai tuổi nên tôi liền yêu cầu để tôi đến đây, không nghĩ tới, mới mấy năm trôi qua mà thằng bé cũng tới nơi này là sao?"
Trần Thắng Lợi thấy cô lo lắng cũng an ủi nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Mọi người đều đến đại đội này không phải rất tốt sao, đều là người một nhà, vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta sẽ trực tiếp đưa em trai của cô qua bên này luôn!”
Bà Cố nghe nói vậy tự nhiên cũng vui lòng: "Vậy thì làm phiền cậu đem cậu ấy qua bên này, để tối nay chúng tôi chuẩn bị đồ ăn ngon cậu cũng qua ăn với chúng tôi nhé!”
"Thím à, không cần… không cần đâu. Mấy ngày nay cháu phải tiếp đón mấy thanh niên trí thức, còn một đống chuyện bận rộn khác nữa!"
Đồng Vận nghĩ đến bản thân cô sắp được gặp lại em trai mình, tự nhiên vô cùng hồi hộp đứng ngồi không yên, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh nhanh một chút.
Còn nhớ là trước kia khi cô xuống nông thôn thì em trai cô cũng mới có mười bốn tuổi thôi, giờ cũng trôi qua mấy năm rồi, em trai cô chắc cũng phải mười tám tuổi rồi nhỉ? Chắc cũng phải cao lớn lên rồi ấy chứ!
Bà Cố cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhà bà cưới Đồng Vận về bởi vì xã hội rối loạn cũng chưa thấy qua người nhà Đồng Vận, bây giờ em trai Đồng Vận lần đầu tới cửa, làm sao cũng phải tiếp đón tốt một chút, nghĩ vậy bà cũng gọi mấy đứa cháu dâu lên.
"Tú Vân, con đi bắt một con gà đi, hôm nay chúng ta giết gà ăn thịt."
"Cúc Hoa, con đi lấy mấy quả trứng gà, chúng ta xào một bàn trứng gà ăn."
"Xảo Hồng, con đi múc nửa chén bột mì, lấy rau dại mà nhà mình để dành mấy hôm trước làm bánh canh rau dại.”
Mấy nàng dâu nghe nói em trai Đồng Vận sẽ đến, tự nhiên cũng vì cô mà vui mừng, lập tức nghe theo phân phó của mẹ chồng đi làm việc của mình được giao.
Đồng Vận nghe nói làm thịt một con gà, vội vàng ngăn cản mẹ chồng: "Mẹ ơi, cũng không cần phải làm nhiều vậy đâu, thằng bé tới thì tới cũng là chuyện bình thường thôi mà, sao lại làm nhiều như vậy chứ? Nhà mình cũng chỉ có ba con gà còn phải để chúng nó đẻ trứng nữa chứ!”
Bà Cố cũng không phải là một người keo kiệt: "Bây giờ một nhà có thể nuôi ba con gà, nhà mình ăn con này thì vẫn có thể nuôi thêm một con khác mà, cùng lắm thì sau này mình có ít trứng một chút thôi, tất cả đều đáng giá!”
Nói xong bà cũng quay qua nói với Đồng Vận: "Con về phòng trước đi lo chăm sóc cho Mật Nha, đợi lát nữa cũng để cho em trai của con nhìn xem Mật Nha."
Đồng Vận vốn định đi vào phòng bếp giúp đỡ, ai biết Mật Nha lúc này lại gào lên vài tiếng, cô biết đây là con bé đói bụng muốn ăn rồi, cho nên cũng quay về cho con bé bú sữa.
Bà Cố ở bên này đi vào trong buồng, lục tung mọi thứ rốt cục tìm ra một bình rượu mao đài. Rượu này là mua lúc đầu năm Đồng Vận kết hôn, về sau sợ để ngoài lại thèm mà một bình cũng không đủ chia bà cũng không dám uống nên cũng đem cất luôn.
Rượu này là con trai lớn trong huyện thành khó khăn lắm mới lấy được, một bình rượu cũng phải bỏ ra tám khối tiền.
Đồng Vận không biết mẹ chồng mình lại giấu rượu Mao Đài này, cô ôm Mật Nha, nhìn gương mặt bầu bĩnh của con gái, nghĩ đến em trai nhà mình trước kia như thế nào, rồi lại nhớ lại những năm chia xa cô cũng không có cách nào mà báo hiếu cha mẹ, trong lòng cô thật sự là ngọt bùi cay đắng đều đủ cả.