"Thím ơi. . . Người tốt xấu gì thấy Khổ Qua nhà chúng con vô cùng đáng thương, thằng bé cũng chỉ là con nít mới mấy tháng tuổi thôi!” Lưu Mỹ Quyên vẫn tiếp tục nói dông dài hết cái này tới cái khác để xin, bà Cố thấy tình cảnh như này mặt cũng dần lạnh xuống, liền dứt khoát đứng dậy muốn đi vào nhà.
Cái loại chuyện này thật sự bà cũng không giúp được đâu, không có sữa rồi qua nhà bà xin như vậy bà làm sao mà giúp được, mà bà cũng không nỡ phải thấy người ta xin như vậy hoài.
..........
Mà trong phòng Mật Nha kỳ thật cũng có nghe được chuyện ở bên ngoài, hai người nói chuyện với nhau từ nãy đến giờ cô nghe được lập tức trong lòng cũng gấp gáp vô cùng.
Cô đây thân thể thì mềm nhỏ yếu ớt không có một chút sức lực nào, đến ngay cả răng cũng không có, mọi thứ đều phải do mẹ cô dùng sữa nuôi cô đấy, bây giờ tự nhiên lại có người đến muốn giành sữa với cô. Cũng có khác gì đời trước có người đến giành đồ ăn với cô cơ chứ.
Không thể được, chắc chắn không được đồng ý!
Mật Nha giang cánh tay mập mạp mũm mĩm của cô ra, ê… a… nha nha muốn nói chuyện, sữa là của cô là của cô, không thể cho người khác được! Sữa… sữa… của cô nha, sữa ơi là sữa ngươi phải ở yên đó, không được để sữa của cô đem đi đâu được!
Chỉ tiếc cô căn bản nói không ra lời, thế là Đồng Vận liền thấy Mật Nha nằm ở trên giường, quơ hai cánh tay ngó sen trắng nõn mượt mà với hai cái chân của cô lên cao, giống như đang dùng sức làm gì đó đã vậy còn trừng to hai mắt, cái bụng thì chỉ lên trời nhìn như con cua nhỏ.
Đồng Vận xem xét thấy con gái mình sung sức tới như vậy giống như dáng vẻ lúc bình thường con bé đói bụng, cô cũng đành phải cởi áo ra bắt đầu đút cho con bé bú sữa.
Mật Nha vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức trong lòng vui vẻ, cô suy nghĩ sẽ bú sạch sẽ, bú hết sữa của cô thì cái tên nhóc Khổ Qua đó sẽ không có cách nào mà giành với cô.
Tiếc rằng mắt to nhưng bụng thì nhỏ. Cô vừa hé miệng ra muốn ăn, liền nghe thấy miệng mình vang lên âm thanh gì đó rồi cô nấc to một cái, tiếp đến tất cả những giọt sữa mà nãy giờ cô bú trào ra hết trên miệng mình, sữa trắng bóng chảy ra bên ngoài tràn xuống tới cổ cô.
"Ê a nha, a a a ~~" Cô vẫn là không muốn từ bỏ, há to mồm biểu thị cô đến ăn đây.
"Phốc!" Đồng Vận rốt cuộc nhịn không được nữa cười ra tiếng, cô nhẹ nhàng giúp Mật Nha xoa xoa cái bụng nhỏ mập mạp tròn vo của cô bé, cười nói: "Con đã ăn no rồi, không thể ăn nữa đâu, để mẹ xoa xoa bụng nhỏ của con để con còn thở thông suốt."
"Ngô ngô ngô. . ." Cô bé còn giống như thật sự thoải mái, được một người mẹ xinh đẹp xoa bụng cho cô đúng là vô cùng đặc biệt, Mật Nha híp hai con mắt lại thoải mái mà đánh một cái nấc vô cùng lớn.
Ăn no bụng mà còn được xoa cho nữa cũng quá là thỏa mãn rồi.
Mật Nha để mẹ mình xoa xoa bụng thoải mái quá cũng quên mất là muốn uống thêm sữa nữa. Cứ như vậy không tự chủ được đi ngủ lúc nào không biết luôn.
Hô hô hô ~~~~~
Ngay tại lúc Mỹ Quyên còn đang đau khổ cầu khẩn, bà Cố nhịn không được ngay tại lúc muốn đuổi người thì cánh cửa phòng vẫn luôn đóng kín lại được mở ra, Đồng Vận bước ra trong tay bưng một cái chén sứ, bên trong là nửa chén sữa.
"Mỹ Quyên, chuyện của Khổ Qua tôi có nghe nói qua rồi, trẻ nhỏ thiếu ăn cũng không tốt, tôi cũng vừa cho Mật Nha bú lấy ra được nửa chén sữa. Cô tranh thủ đem về cho Khổ Qua uống đi, thế nhưng sữa này chỉ có thể giúp lúc nguy cấp chứ không thể quá phụ thuộc vào cách làm này đâu. Tôi có thể cho lần này để con bé Mật Nha thiệt thòi một chút cũng không là gì, nhưng cũng không thể làm nhiều lần, dù sao Mật Nha cũng đang còn nhỏ. Cô hết hôm nay vẫn nên đi nghĩ cách khác đi.”