Nhìn thấy Văn Hương Lan đang cố kìm nén cảm xúc, Thẩm Dao suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chị dâu, chị nhớ nói với Oánh Oánh, bảo cậu ấy mang theo tiền, chiều mai hai giờ đến làm thủ tục. Phải nhanh lên, rất nhiều người đang chờ công việc này, người ta cũng là nhờ quan hệ tốt với cậu em nên mới đồng ý đấy ạ."
Bây giờ cơ hội tuyển dụng công khai rất ít, những người có thể tìm được việc làm cơ bản đều là bỏ tiền ra mua.
Không nói đến chuyện tiền nong trước mặt Văn Hương Lan thì làm sao có thể đạt được mục đích đưa Tiền Oánh xuống nông thôn được!
Thẩm Dao nhớ Tiền Oánh từng nói, quyền quản lý tài chính trong nhà nằm trong tay mẹ Tiền, phần lớn tiền lương của vợ chồng Văn Hương Lan đều đưa hết cho bà ta.
Cô đoán chắc chắn Văn Hương Lan sẽ không để yên cho mẹ Tiền dùng tiền của "mình" để mua công việc cho em chồng.
Thẩm Dao thấy Văn Hương Lan đang ngẩn người, cô cũng không gọi cô ta mà trực tiếp rời khỏi nhà.
Văn Hương Lan biết Thẩm Dao đã đi rồi, lúc này cô ta cũng chẳng muốn đứng dậy tiễn khách.
Trong đầu cô ta lúc này toàn nghĩ đến chuyện mẹ chồng muốn bỏ ra tám trăm tệ để mua công việc cho em chồng.
Cô ta và Tiền Đào kết hôn gần năm năm, có một đứa con trai.
Tiền Đào làm công nhân ở nhà máy cơ khí nông nghiệp, năm nay vừa mới được vào biên chế, Văn Hương Lan làm công nhân thời vụ ở nhà máy dệt.
Trong nhà chỉ có mỗi Tiền Đào là con trai, đương nhiên Văn Hương Lan cảm thấy tiền bạc sau này trong nhà đều là của gia đình cô ta.
Cô em chồng sớm muộn gì cũng phải gả đi, cho chút hồi môn là được rồi.
Bởi vậy nên khi mẹ chồng yêu cầu vợ chồng bà ta đưa phần lớn tiền lương, cô ta cũng không nói gì, nhưng bây giờ bà già đó lại muốn dùng tiền của cô ta để mua công việc cho con gái mình!
Bà già đó giả bộ giỏi thật đấy, bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ ghét bỏ cô em chồng, nhưng đến lúc quan trọng vẫn là bỏ tiền ra mua công việc cho con gái mình. Dựa vào cái gì chứ! Tiền Oánh ăn của cô ta, uống của cô ta, bây giờ còn muốn lấy tám trăm tệ của cô ta để mua công việc ư?! Đúng là mơ mộng giữa ban ngày!
Văn Hương Lan cảm thấy chuyện này không thể giải quyết một cách quang minh chính đại được.
Bản thân mẹ chồng cũng có công việc, không chừng bà ta vì không muốn cho con gái xuống nông thôn nên sẽ để con bé tiếp nhận công việc của mình.
Tiền thì không thể đưa, công việc của mẹ chồng cũng không thể cho được.
Văn Hương Lan bỗng nhiên đứng dậy, chạy vào phòng mẹ chồng, lấy sổ hộ khẩu rồi ra khỏi nhà.
Thẩm Dao đi ra khỏi nhà Tiền Oánh, tìm một chỗ kín đáo đợi, quả nhiên không lâu sau nhìn thấy Văn Hương Lan cầm sổ hộ khẩu đi về phía ủy ban nhân dân.
Đạt được mục đích, Thẩm Dao vừa ngâm nga bài hát vừa về nhà.
Lúc về đến nhà đã gần mười một giờ, Thẩm Dao quyết định nấu cơm trưa.
Tô Diệp làm việc ở nhà máy dệt, buổi trưa vì muốn chăm sóc Thẩm Dao nên đều về nhà ăn cơm.
Thẩm Hòa Lâm làm việc ở nhà máy nhiệt điện, cách nhà hơi xa nên đều ăn trưa ở nhà ăn của nhà máy.
Tô Diệp vừa bước vào sân đã nhìn thấy khói từ phòng bếp bốc lên nghi ngút, bà ta còn tưởng là cháy nhà.
Bà ta vội vàng chạy về phía phòng bếp, đến cửa thì nhìn thấy con gái đang ngồi xổm trước bếp lò, vừa ho sặc sụa vừa lau nước mắt.
"Ôi trời, Dao Dao, con mau ra ngoài, đừng để bị sặc khói!" Vừa nói, Tô Diệp vừa kéo Thẩm Dao ra khỏi phòng bếp.
Thẩm Dao rưng rưng nước mắt nhìn Tô Diệp, cô phát hiện Tô Diệp rất giống mẹ của mình, chỉ là ảnh chụp của mẹ cô đều là lúc bà còn trẻ, hơn hai mươi tuổi, còn Tô Diệp đã gần bốn mươi tuổi rồi.
Tô Diệp cao khoảng mét sáu, dáng người cân đối, ngoại trừ khóe mắt có chút nếp nhăn, trên mặt bà không có dấu vết tuổi tác nào khác, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, Thẩm Dao rất giống Tô Diệp.
"Mẹ." Lời gọi "mẹ" vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt Thẩm Dao liền rơi xuống.
Nếu như mẹ cô còn sống, chắc cũng sẽ như thế này?
Tô Diệp đau lòng lau nước mắt cho con gái: "Đã lớn thế này rồi còn làm nũng, con không thấy ngại à?"
Miệng thì nói vậy, nhưng từ nụ cười trên mặt có thể nhìn ra Tô Diệp rất thích thú với sự làm nũng của Thẩm Dao.
"Con muốn nấu cơm sao?"