Thịnh Vãn Yên bay qua bay lại suốt một tháng trời, qua mười mấy quốc gia, không chỉ mua gia cầm, hạt giống mà còn mua đủ loại vải vóc rẻ tiền, đồ dùng hàng ngày, dược phẩm, đồ dùng sinh lý, gia vị, nồi niêu xoong chảo, xe đạp, xe điện, sách vở,...
Từ máy xúc lớn đến tăm nhỏ đều không bỏ qua, chỉ cần có là cô đều mua.
Đi mười mấy quốc gia, cô còn dư 50 tỷ.
Thịnh Vãn Yên quyết định đi mua vàng, tiền cô tiêu không hết, chi bằng mua vàng phòng thân.
Tiêu hết 30 tỷ, còn lại 20 tỷ cô quyên góp cho quốc gia, hỗ trợ trẻ em vùng núi đến trường.
Thịnh Vãn Yên ngồi trên ghế sofa trong khách sạn sang trọng. Giấc mơ đêm qua chân thật đến mức khiến cô như lạc vào thế giới khác.
Có lẽ không bao lâu nữa, cô sẽ phải nói lời tạm biệt với thế giới này.
Thịnh Vãn Yên vào không gian, dùng ý niệm phân loại, sắp xếp đồ đạc rồi cất vào kho.
Ăn cơm xong, cô ra khỏi không gian. Hôm sau, cô trả phòng khách sạn, lái xe đi ngắm cảnh thành phố.
Rầm!
Thịnh Vãn Yên nhìn chiếc xe tải mất lái lao về phía mình. Dù có né tránh thế nào cũng không thể chống lại sự sắp đặt của số phận.
———
Thịnh Vãn Yên nằm trên giường, đầu óc mơ màng, nhưng vẫn nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đường phố đã thông báo, Yên Nhi nhất định phải đi xuống nông thôn."
Giọng nói lo lắng của người phụ nữ truyền vào tai Thịnh Vãn Yên. Cô cố gắng mở mắt nhưng cả người không có sức, muốn mở cũng không được.
"Yên Nhi năm nay đã 20 tuổi, nếu đi xuống nông thôn thì cả đời coi như bỏ rồi."
"Chẳng lẽ để con bé ở nông thôn, tùy tiện tìm một người đàn ông gả đi sao?"
Giọng mẹ Thịnh có chút kích động. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế trong phòng khách cau mày.
Vẻ mặt ông đầy bất đắc dĩ và chua xót. Bao nhiêu năm qua, thanh niên đi xuống nông thôn, có ai quay về thành phố được đâu?
Con gái ông giờ đã 20 tuổi, đến tuổi lập gia đình rồi.
Một khi xuống nông thôn, cả đời con bé đừng hòng trở về thành phố nữa.
Ba Thịnh lau mặt, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
"Cách duy nhất là mua cho con bé một công việc, nếu không chỉ có thể gả đi."
Mẹ Thịnh nghe xong càng tức giận. Không phải là họ không muốn mua công việc cho Yên Nhi mà là bây giờ muốn mua cũng không được. Ai ngu ngốc đến mức có công việc trong thành phố lại không cần, bán cho người khác!
Có bán cũng chỉ bán cho người nhà.
Thịnh Vãn Yên mơ màng nghe được đại khái, mở mắt nhìn căn phòng tối tăm, liền biết mình đã xuyên không.
Nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, rất nhiều ký ức không thuộc về mình ùa về.
Đây là những năm 70, năm nay là năm 1973, thời đại mà mọi thứ đều cần phiếu.
Bây giờ là tháng 4 năm 1973, vừa mới qua năm không lâu.
Nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, trong nhà có 6 người.
Ông nội Thịnh (Thịnh Kính Tín) 65 tuổi, bà nội Thịnh (Vương Ngọc Lan) 63 tuổi, ba Thịnh (Thịnh Dự Hoa) 45 tuổi, mẹ Thịnh (Hoa Phù) 43 tuổi, anh trai (Thịnh Vãn Trạch) và nguyên chủ Thịnh Vãn Yên.
Gia đình cô sống ở thành phố Dung Thành. Ba Thịnh làm việc ở nhà máy thép trong thành phố, là công nhân kỹ thuật, mẹ Thịnh làm việc ở nhà máy dệt, là văn thư bộ phận hậu cần.
Anh trai Thịnh Vãn Trạch 25 tuổi, đi bộ đội. Bây giờ mọi người đều kêu gọi xuống nông thôn xây dựng đất nước, Thịnh Vãn Yên cũng nhận được thông báo của khu phố, phải xuống nông thôn.
Cả nhà sống trong một căn hộ tập thể, 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, diện tích khoảng 50 mét vuông.
Ông bà Thịnh ở một phòng, ba mẹ Thịnh ở một phòng, còn một phòng dùng gạch xây thành hai phòng nhỏ.
Hai anh em mỗi người một phòng, Thịnh Vãn Trạch về sẽ có chỗ ở.
Nguyên chủ học xong cấp 3, ở nhà mấy năm, không phải cô ấy không muốn đi làm hay học đại học.
Đại học đã bị hủy bỏ, công việc thời kỳ này là bát cơm sắt.
Muốn mua cũng không được, bình thường ở nhà chăm sóc ông bà, nấu nướng, giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ.
Thế nhưng lại nhận được thông báo phải xuống nông thôn. Nếu không đi chính là không đoàn kết, sẽ bị chụp mũ, đến lúc đó công việc của bố mẹ cũng khó giữ được.
Hiện giờ cả nhà đều đang đau đầu vì chuyện này, cuộc sống ở nông thôn rất vất vả, lại còn nhiều chuyện phiền phức.