Cả nhà chỉ có sáu người, chất lượng cuộc sống tốt hơn nhà bọn họ rất nhiều.
Ai nhìn mà không ghen tị?
Vì Thịnh Vãn Trạch là tiểu đoàn trưởng nên mọi người cũng chỉ dám lén lút bàn tán, trước mặt thì không dám xé rách mặt.
Biết đâu sau này còn cần nhà họ Thịnh giúp đỡ.
Nhưng trong khu tập thể cũng có người có quan hệ không tốt với nhà họ Thịnh, chẳng hạn như nhà họ Lý.
"Ồ ~ Thịnh tiểu thư, cô sẽ không phải là không muốn xuống nông thôn đấy chứ?"
Thịnh Vãn Yên vừa mới nhớ lại mối quan hệ rắc rối này thì nghe thấy một giọng phụ nữ trung niên chua ngoa vang lên.
"Hiện tại lao động là vinh quang nhất, cô sẽ không định trốn tránh chứ?"
Người nói chuyện là bà Lý, nhà họ Lý và nhà họ Thịnh vốn không ưa gì nhau, mâu thuẫn từ hồi mới được phân nhà.
Nhà họ Lý đông con, mà nhà chỉ có ông Lý là công nhân, được phân một căn nhà chỉ có 30 mét vuông.
Cả nhà năm, sáu người chen chúc trong căn nhà 30 mét vuông, lại còn nghĩ đến cháu trai sau này kết hôn, người càng đông hơn.
Vì vậy, lúc trước bà Lý đã đến tìm mẹ Thịnh khóc lóc kể khổ, nói nhà mình đông con, muốn đổi lấy căn hộ 50 mét vuông của nhà họ Thịnh.
Mẹ Thịnh tất nhiên không đồng ý, thời buổi này ai mà chê nhà to?
Hơn nữa, chức vụ của ba Thịnh còn cao hơn ông Lý, được phân nhà to hơn cũng là chuyện đương nhiên.
Không có lý nào nhà bà nghèo mà gia đình bà phải nhường?
Sau khi mẹ Thịnh không đồng ý, nhà họ Lý bắt đầu rêu rao nói xấu nhà họ Thịnh khắp nơi.
Thịnh Vãn Yên liếc nhìn bà ta một cái, cô không phải nguyên chủ, có thể để mặc cho người khác bắt nạt.
Nguyên chủ trước đây nhẫn nhịn như thế nào thì cô mặc kệ, còn cô thì không chịu nổi cái ấm ức này.
"Bác Lý, cháu gái bác mới 8 tuổi đã phải ở nhà giặt giũ, nấu nướng rồi."
"Chẳng lẽ bác muốn làm bà địa chủ thời xưa à?"
Bà Lý nghe cô nói vậy thì tức đến mức hận không thể lao đến bịt miệng cô lại. Cái mũ này mà bị chụp lên đầu thì sẽ bị bắt đi cải tạo tư tưởng mất.
Sao hôm nay cái miệng của con bé này lại lợi hại như vậy?
Bình thường chẳng phải là cúi gằm mặt không dám nói gì, có nói thì cũng là nước mắt lưng tròng sao?
"Con bé thối tha này, nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi không có!"
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của bà ta, Thịnh Vãn Yên thấy buồn cười.
Thời buổi này chỉ cần một chút lời đồn đại vô căn cứ cũng có thể hủy hoại một con người.
Không cho bà ta một bài học thì bà ta sẽ tưởng cô dễ bắt nạt.
"Nhà họ Lý kia, cháu gái 8 tuổi nhà bà, tuổi còn nhỏ đã phải ở nhà giặt giũ, nấu nướng, ai mà không biết?"
"Đúng vậy, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy."
Nghe thấy mọi người bênh vực Thịnh Vãn Yên, bà Lý biết hôm nay mình không chiếm được lợi lộc gì, bèn nói:
"Thế các người dám nói nhà mình không phải như vậy sao?"
Mọi người nghe vậy đều chột dạ, thời buổi này, con gái nhà ai mà không phải làm việc?
Chỉ cần cho con bé một miếng ăn là may rồi.
Thịnh Vãn Yên không muốn dính líu đến chuyện thị phi này nữa, để mặc họ cãi nhau.
Dù sao thì sức chiến đấu của các bà, các cô ở đây cũng không phải dạng vừa, ai thắng ai thua cũng chưa biết được.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Vãn Yên được nhìn thấy đường phố thời đại này, tất cả đều bụi mù, cũ kỹ.
Trên tường còn viết "Đả đảo chủ nghĩa tư bản, cống hiến cho đất nước", tạo cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt. Quần áo của những người đi đường đều được vá chằng vá đụp.
Khuôn mặt của những người phụ nữ đều vàng vọt, gầy gò, có thể thấy cuộc sống của họ vô cùng khó khăn.
Còn có những người già ốm yếu nằm co ro trong góc tường.
Vào thời buổi thiếu lương thực này, những điều này đã trở nên quá đỗi bình thường.
Thịnh Vãn Yên không muốn nhìn nữa, cô không thể có lòng thương người một cách mù quáng được.
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường xô bồ, đầy rẫy toan tính, những người muốn lợi dụng cô rất nhiều.
Tiếp tục đi về phía trước, Thịnh Vãn Yên thấy những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ ngày càng nhiều, cửa hàng mậu dịch, nhà hàng quốc doanh là những công trình kiến trúc đẹp nhất ở đây.
Sau khi hỏi thăm đường đến các khu nhà máy, Thịnh Vãn Yên lập tức đi về phía đó.