“Đúng vậy, em trai, em đừng chọc mẹ giận mà, chỉ là gắp một miếng thịt mà thôi, tiếc là mẹ không muốn chị gắp thịt cho mẹ, chứ không thì cho dù chị không ăn mấy món thịt này cũng không sao.” Bạch Đào giả vờ nói, tiếp tục châm ngòi đúng lúc. Lời này có chút vờ vịt, bản thân cô cũng có chút không thể nghe nổi, nhưng mà có ích là được rồi.
Quả nhiên, sắc mặt mẹ Bạch trở nên khó coi hơn mấy phần với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Bạch Điền Sinh “bộp” một tiếng đặt mạnh cái chén xuống bàn, thấy mọi người ở trong bàn nhìn mình, khuôn mặt mập mạp của cậu ta không chịu được, chỉ đành phải gắp một đũa thịt bỏ vào chén của của mẹ Bạch rồi bực bội nói: “Ăn ăn ăn, mẹ cũng đâu cần cao lên giống như con, ăn nhiều như vậy có ích gì.”
“Em trai, em đang nói cái gì vậy? Mẹ thương em nhất nhà đó, em gắp thịt cho mẹ thì mẹ sẽ vui hơn, vậy thì chứng tỏ em có lòng hiếu thảo.
Sau này em còn phải phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già, một bàn nhiều đồ ăn như vậy, món nào cũng có thịt cả, thịt nhiều như vậy, em gắp đại cho mẹ một miếng không phải là được rồi sao?
Em nhìn lại thái độ của em đi, em không thương cha mẹ chúng ta, nhưng mấy chị em chị vẫn thương cha mẹ đó!
Nếu không phải chị sợ cha mẹ đau lòng thì chị còn muốn đánh em một trận nữa.” Bạch Đào tức giận nói.
Mẹ Bạch nghe thấy lời này thì bà ấy càng thêm đau lòng.
Sự tương phản giữa con gái và con trai quá rõ ràng khiến bà ấy không nhịn được mà cảm thấy hốc mắt ê ẩm, lòng lạnh buốt, môi run run nói không nên lời.
Mẹ Bạch không tin đây chính là đứa con trai mà bà ấy xem như tâm can bảo bối, bà ấy chỉ tay vào con trai, tức đến nỗi không nói nên lời, quay đầu sốt ruột nói với cha Bạch: “Nhìn xem, đây chính là con trai ngoan mà ông nuôi dạy đó.”
“Bà nói con trai gắp thịt cho bà, không phải thằng bé đã gắp rồi sao? Bà đang làm gì vậy? Con trai có gây sự với bà không? Lát nữa tôi sẽ đánh nó một trận để trút giận cho bà nhé, con gái con rể đều đang ở đây, bà đừng gây chuyện nữa.”
Cha Bạch vô cùng khó hiểu nhưng ông ấy vẫn nói mấy lời giữ mặt mũi, con trai lớn đến chừng này nhưng vợ chồng ông ấy chưa từng đụng đến một ngón tay của thằng bé.
Ông ấy còn oán trách hôm nay vợ mình có vấn đề về đầu óc, muốn ăn tự mình gắp không phải được rồi sao, cứ nhất định phải làm thành như thế này, con trai gắp và mình tự gắp có gì mà khác nhau chứ?
Không biết hôm nay vợ ông ấy hát bài gì nữa, bình thường đừng nói chuyện ông ấy đánh con trai, mà chỉ cần ông ấy nói một câu nặng lời với con trai thì vợ ông ấy đã đau lòng đến mức vội vàng đến ngăn cản rồi.
Mẹ Bạch kìm nén cơn tức giận: “Ông cho rằng tôi gây sự à?”
“Không có, ý tôi không phải vậy, hôm nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng không vậy? Có chuyện gì thì đợi đến tối rồi nói” Cha Bạch nói xong liền nói với mọi người: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm đi, lát nữa nguội rồi thì sẽ không ngon nữa.”