Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hai vợ chồng con trai út nữa, mẹ Cố mới xách giỏ trứng gà và con gà trở về nhà mình.
Mẹ Cố bước vào sân, con dâu cả đang băm đồ ăn cho heo ở trong sân.
Bà ấy nói với con dâu cả: “Lão ngũ và vợ nó đi cung tiêu xã mua đồ rồi, hai vợ chồng nó không nhận trứng và con gà này.”
“Hả? Em năm và em dâu đã đi rồi sao?” Thật ra chị dâu cả đã thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà có ba con gà, mỗi ngày nhặt được hai trứng gà, phải tích lũy mấy ngày mới mang đến công xã, đổi được một ít tiền mang về.
Cho trứng gà thì cũng thôi đi nhưng cầm luôn cả con gà thế này khiến trong lòng chị dâu cả rất xót, dù ngoài mặt cô ấy không nói gì.
Chẳng qua mẹ chồng muốn bắt thì cô ấy cũng không thể cản.
Bởi vì cha mẹ chồng vẫn còn làm việc được, hàng năm hai vợ chồng già có thể kiếm được không ít công điểm, họ không những tự nuôi sống chính mình mà còn để dành được không ít, nhà vợ chồng cô ấy sống chung nhà với cha mẹ chồng, mà con cái của nhà cô ấy đều đã lớn rồi, lúc này đúng là thời điểm phải tốn không ít lương thực, nhờ có cha mẹ chồng hỗ trợ nên cuộc sống nhà cô ấy mới thoải mái hơn.
Vì vậy nếu không để mẹ chồng bắt con gà đi thì chẳng khác nào muốn đắc tội với bà ấy.
…
Bạch Đào và Cố Tranh đến thị trấn, họ đến chỗ mua thịt heo trước, Cố Tranh hào phóng mua hẳn năm cân nhưng đến khi anh đưa tiền và phiếu ra thì bị Bạch Đào ngăn lại, nói: “Bác ơi, bọn cháu không mua nhiều như vậy đâu, thật sự ăn không hết, ha ha, cháu mua hai cân là được rồi.”
Cũng may có Cố Tranh đứng bên cạnh, bởi vì trên mặt anh có một vết sẹo dài, ai nhìn thấy cũng e ngại không dám trêu vào.
Người bán thịt liếc Bạch Đào một cái mà không nói gì, sau đó chỉ đành phải nhanh chóng cắt hai cân từ miếng thịt ngon nhất đưa cho cô.
Cố Tranh dùng ánh mắt hỏi cô, sau khi kết hôn, ngày đầu tiên về nhà mẹ đẻ vẫn nên mang theo nhiều đồ, làm như vậy sẽ khiến người nhà họ Bạch thấy được nhà họ Cố rất coi trọng Bạch Đào.
Thế nhưng Bạch Đào chỉ cười một tiếng. Hai cân thịt đã không ít rồi, cần gì có mặt mũi hay không mặt mũi, như vậy là giả tạo.
“Nhiêu đây là đủ rồi, ăn không hết đâu, trời nóng sẽ mau hỏng.” Bạch Đào cười nói với Cố Tranh.
Bạch Đào lấy lý do vì đồ ăn mau hỏng, thế nhưng đầu năm nay nhà ai muốn đồ ăn bị hỏng cũng không có cơ hội.
Sau khi đến cung tiêu xã, Cố Tranh mua sáu loại bánh, mỗi loại một cân.
Nhưng Bạch Đào lại giảm phân nữa, một loại bánh nửa cân là được rồi, nếu không phải có Cố Tranh đi cùng thì đoán chừng cô đã về nhà bằng hai tay không, đầu năm nay nhà nào cũng không giàu có.
Bình thường người bán hàng trong cung tiêu xã vô cùng vênh váo, kiêu căng nhưng đứng trước mặt Cố Tranh, họ vẫn phải khách sáo, lễ độ, cũng không phải vì họ quen biết Cố Tranh mà đơn giản là vì cảm thấy anh không dễ chọc vào.
Bạch Đào không thể ngờ vết sẹo trên mặt anh lại giảm được nhiều phiền phức như vậy.