“Hệ thống, mi xem tình cảm của hai chúng ta cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, ta và mi nói chuyện thân thiết với nhau nhé! Làm người ấy mà, vẫn phải linh hoạt hơn, chuyện gì cũng có thể linh hoạt, mi nói đúng không? Ta muốn mi cho ta mượn lọ thuốc trị sẹo đó trước, hoặc là nói mi cho ta phần thưởng thăng cấp LV2 trước, để cho Cố Tranh dùng thử. Mi yên tâm! Điểm mà ta thiếu mi thì ta tuyệt đối sẽ trả đủ, sau này chắc chắn ta sẽ cố gắng kiếm tiền, khiến mi trở thành hệ thống hàng đầu, mi chịu không?”
Hệ thống yếu ớt nói một câu: “Ký chủ… Tôi không phải người…”
“Phi! Ta nói nhiều như vậy mà mi chỉ nhớ kỹ mỗi câu này à? Mi nghe mấy câu sau rồi đó, chỉ cần trả lời là có cho ta mượn hay không?”
Bạch Đào thấy hệ thống chưa nói câu nào thì cô lại thúc giục nó thêm vài câu.
“Ký chủ, trước nay chưa từng có tiền lệ thế này.” Hệ thống vẫn muốn từ chối.
“Vì trước kia ta không cần đến nhưng bây giờ ta cần thì có tiền tiền lệ rồi đó. Mi có cho mượn không? Dù sao bây giờ ta có ăn có mặc đều do Cố Tranh nuôi ta, mi không cho ta chút động lực thì… Thì ta phá hủy hết, đến lúc đó một hệ thống như mi có thể đi đâu? Đi đâu?” Bạch Đào nói.
Hệ thống thấy Bạch Đào khó chơi như vậy nên đành phải đồng ý: “Được rồi. Nhưng mà ký chủ, tôi vẫn phải khấu trừ điểm tích lũy của cô đang có mới được.”
Bạch Đào không thèm để ý mà phất tay: “Lấy đi, lấy đi! Nhanh lấy lọ thuốc có tác dụng ra đây cho ta xem trước đã.”
Chỉ vẻn vẹn mấy giây mà trong tay của Bạch Đào đã xuất hiện thêm một cái lọ thủy tinh, trong đó có một chất lỏng màu tím khoảng mười milliliter.
Bạch Đào không thể không nghi ngờ: “Hệ thống, mi không gạt ta chứ? Chỉ một chút thế này có thể xóa sạch vết sẹo dài trên mặt Cố Tranh sao?
“Ký chủ yên tâm! Sản phẩm của hệ thống tuyệt đối là hàng cao cấp!” Hệ thống khẳng định nói.
Bạch Đào vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng vì phát giác Cố Tranh đến nên cô vội thu lo thuốc vào.
Cố Tranh vừa vào cửa, liếc thấy tóc của Bạch Đào vẫn chưa khô, anh cau mày: “Tóc em còn chưa khô hả? Không lau khô tóc mà đi ngủ thì dễ bị đau đầu lắm, để anh lau giúp em.”
“… Cảm ơn anh.” Cô quên luôn việc này.
Sợi tóc của Bạch Đào đen nhánh, rất đẹp, nắm trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mượt như tơ lụa.
Bình thường Cố Tranh đã quen cẩu thả, trong lòng bàn tay anh có vài chỗ chai sần nên Cố Tranh đã phải cẩn thận từng li từng tí, giống như đang nâng niu bảo bối gì đó trên tay mình, sợ vết vai sần trong lòng bàn tay mình sẽ kẹp tóc của cô lại.
Bạch Đào cũng cảm nhận được sự nhẹ nhàng của anh, lông mi dài của cô nhẹ nhàng run rẩy.
Tờ tóc khô rồi, Bạch Đào mới bò lên giường.
Cô hé miệng gọi tên anh: “Cố Tranh.”
“Hửm?” Con ngươi của Cố Tranh trở nên sâu hơn, quanh chóp mũi của anh là mùi thơm thuộc về cô gái này.
“Anh kể chuyện em nghe đi!” Mắt hạnh của Bạch Đào chớp chớp, cô nhẹ nhàng, mềm mại nói.
“Em không ngủ được sao?” Giọng nói của Cố Tranh đã hơi khàn.
Bạch Đào không khỏi cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm: “Không có việc gì, em ngủ đây! Anh ngủ ngon nhé!”
Khóe môi Cố Tranh cong lên, anh nghiêng người sang, nhẹ nhàng ôm cô.
Bạch Đào cảm nhận được cánh tay đặt ngang eo mình, da thịt trên lưng cô cũng nóng lên.