Chị dâu cả đã yên tâm. Bây giờ hai vợ chồng em năm cũng không ở chung nhà nữa, cô ấy cảm thấy mình vẫn nên giúp đỡ em dâu năm nhiều hơn. Từ hôm kết hôn, cô ấy thấy người em dâu này chính là một người đẹp đầu gỗ, sau này em năm vẫn phải chịu đựng thôi.
Thế mà không ngờ cô ấy đã nhìn lầm rồi, hôm nay chung đụng với nhau mới thấy thật ra em dâu năm rất dễ ở chung, làm việc cũng khéo léo, các mặt đều được cô thu xếp ổn thỏa đâu ra đấy.
Vừa rồi Cố Thanh Oánh còn vụng trộm nói với cô ấy: “Mẹ, con cảm thấy thím năm của bây giờ tốt hơn thím năm đầu tiên được bà nội lựa chọn lúc trước rất nhiều, con rất thích thím năm này.”
Chị dâu cả đánh lên đầu cô bé một cái: “Nói bậy bạ gì đó? Chú năm của con mới cưới lần đầu, làm gì có thím năm đầu với thím năm sau. Kẻ sói mắt trắng kia không liên quan đến nhà chúng ta.”
“Con sai rồi.” Cố Thanh Oánh che trán nói. Mẹ của cô bé ra tay quá hung ác, một cái đánh này khiến cô bé nổi đom đóm rồi.
…
Sau khi mọi người đã thu dọn xong.
Bạch Đào và Cố Tranh bị cha Cố mẹ Cố gọi vào phòng.
Mẹ Cố nói với Cố Tranh: “Ngày mai, Tranh Tử dẫn Đào Nhi lại mặt, đi sớm một chút để vào công xã mua một ít thịt, lại mua thêm một ít đồ.”
“Đúng vậy, mua thêm cho cha vợ con một bình rượu.” Cha Cố nói.
Bạch Đào nghĩ đến việc phải đi gặp cha mẹ ở đời này thì trong lòng hơi sợ hãi, không biết họ có dễ chung đụng hay không.
“Vâng.” Cố Tranh gật đầu.
Mẹ Cố về phòng ngủ, cầm một tờ mười đồng đưa cho Cố Tranh.
“Con có tiền rồi.” Cố Tranh không muốn cầm tiền của mẹ Cố đưa.
“Đúng vậy, mẹ, bọn con có tiền, mẹ và cha giữ tiền này lại mà tiêu đi!” Bạch Đào cũng nói.
Chờ hai vợ chồng mới cưới ra ngoài.
Mẹ Cố nhìn theo bóng lưng của hai vợ chồng con trai út, càng nhìn bà ấy càng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Mối hôn sự này rất đúng!
Bà ấy tự nhận con dâu mình đã chọn không tệ.
“Ông già, con dâu út xinh đẹp mà tính tình cũng tốt, ông xem Tranh Tử nhà chúng ta bị con bé nắm chặt rồi, cũng không còn nói mấy lời khốn kiếp như không cần vợ nữa rồi.
Cha Cố vui vẻ gật đầu. Lúc con trai út không chịu kết hôn khiến hai vợ chồng họ sầu muốn chết.
“Mấy đứa nhỏ đã thành gia hết rồi, tính tình mỗi đứa không giống nhau, cuộc sống sau này có tốt hay xấu đều do bản thân của bọn nó, hai người chúng ta đã già, sau này không cần lo cho đứa nào nữa, tự chăm sóc chính mình cho tốt là được rồi.” Mẹ Cố thở dài.
Nhà đã tách ra, hai vợ chồng già của họ ở chung với con trai trưởng.
Hai vợ chồng hiểu rõ tính tình của năm đứa con, vì vậy mới phân nhà, cho các con ra riêng từ rất sớm, lúc họ phân nhà cũng đã tạo nên cơn chấn động trong đội sản xuất.
Người trong gia đình lớn đừng nên sống chung một chỗ, vì những việc vụn vặt rất dễ khiến mất hết tình cảm trong nhà, không ít nhà trong thôn cũng là như thế, rõ ràng là người một nhà với nhau nhưng mỗi khi chạm mặt thì chỉ ước gì có thể đánh đối phương một trận.