“Mẹ, đừng đánh! Đừng đánh nữa! Con không trốn học, tan học rồi con mới đi. Mẹ, mẹ tha cho con lần này đi, con không dám nữa đâu.” Ban đầu Cố Thanh Dương còn cười đùa hí hửng nhưng thấy mẹ mình làm thật thì hoảng hốt trốn tránh bốn phía.
“A… Cứu cháu với! Bà ơi, mẹ cháu muốn đánh chết cháu rồi, mau cứu cháu với!” Cố Thanh Dương vừa nhìn thấy Cố Thanh Oánh đã chặn trước cửa, con đường này không thông thì chạy ngược vào nhà tìm mẹ Cố cầu cứu, đồng thời không quên dọa dẫm Cố Thanh Oánh.
Cố Thanh Oánh đắc ý cười nói: “Đáng đời, ai bảo không chịu lên lớp học hành đàng hoàng mà lén lút đi theo bạn học bắt cá chạch?”
“Thằng nhóc thối kia còn dám chạy hả? Con dám trốn học thì bà nội cũng không cứu được con đâu.” Chị dâu cả đuổi theo một lát mà đã thở hổn hển.
Cố Thanh Oánh trốn sau lưng mẹ Cố, nhăn mặt về phía mẹ mình, dáng vẻ đắc ý như muốn nói: Xem mẹ làm gì được con.
Hành động này đã thành công khiến mẹ của mình tức giận cực độ.
Ban đầu chị dâu cả cũng chỉ tức giận năm phần nhưng đến hiện tại thì đã tăng thẳng lên mười phần rồi.
Nếu có hiệu ứng đặc biệt thì trên đầu chị dâu cả sẽ là ngọn lửa đang cháy hừng hực.
“Cố! Thanh! Dương! Con ra đây cho mẹ!” Chị dâu cả chạy đến bên trái của mẹ Cố thì Cố Thanh Dương đã vòng qua bên phải, sau đó lại chạy đến sau lưng Bạch Đào trốn, miệng còn không ngừng kêu to: “Thím năm, thím năm cứu cháu với!”
Tên nhóc này đã quen thuộc rồi, cậu nhóc chính là cao thủ, mà là cao thủ tìm đường chết.
Cố Thanh Dương nấp sau lưng Bạch Đào, thò đầu ra: “Mẹ, mẹ tưởng con ngốc hả? Con không qua đó! Mẹ muốn con qua đó cũng được nhưng mẹ phải cam đoan không được đánh con.”
“Con qua đây, mẹ không đánh con.” Chị dâu cả cầm cây chổi vòng qua bên phải, lời vừa nói ra hoàn toàn không có độ tin cậy.
Cố Thanh Dương lại lanh lợi né tránh trước một bước. Hiển nhiên là vì bình thường bị đánh không ít nên mới rèn luyện thành thế này.
Không đợi Cố Thanh Dương đi đến, mẹ Cố đã đứng người lên, nói với Bạch Đào: “Đào Nhi, con nói trong nhà muốn xây cái gì? Nhà tắm đúng không? Đi, mẹ đi theo con nhìn thử thế nào.”
“A… À, vâng. Mẹ, con dẫn mẹ đi xem.”
Mẹ Cố và Bạch Đào nói xong thì ra ngoài, trong chớp mắt hai người sắp bước ra khỏi cửa rồi.
“Bà nội, thím năm, cháu cũng đi.” Cố Thanh Oánh nhấc chân đuổi theo, đã vậy còn rất hiểu chuyện mà đóng cửa lại.
Cố Thanh Oánh đắc ý cười với em trai mình. Hôm nay em không thể thoát khỏi một trận thịt xào gậy trúc đâu. Ai bảo ba ngày không đánh thì em lại nhảy lên mái lật ngói, không những trốn học mà còn dám khiêu khích mẹ, đáng đời!”
“Đừng đi! Bà nội! Thím năm! Mọi người đừng đi mà!” Cố Thanh Dương trợn tròn mắt.
Sao mọi người đều đi cả rồi?
Mọi người đi hết rồi, cậu nhóc biết làm sao bây giờ?
Mấy bùa hộ mệnh của cậu nhóc đều không đáng tin!
Cố Thanh Dương có cảm giác hình như trời sắp sụp xuống rồi, mặt mày khổ sở, khóc không ra nước mắt.
Nếu biết trước sẽ như thế này thì vừa rồi cậu đã không bỏ chạy, cứ để mẹ mình đánh một trận cho xong, đâu phải chưa từng bị ăn đòn.
Bây giờ chắc chắn mẹ sẽ đánh ác hơn. Cố Thanh Dương chậm rãi quay đầu, nịnh nọt cười với mẹ mình, hai bàn tay cũng vội che lấy cái mông trong vô thức.
“Mẹ, vừa rồi con chỉ đùa với mẹ thôi. Hi hi, đùa thôi ạ. Tuyệt đối sẽ không có lần sau, con cũng không dám trốn học nữa đâu. Mẹ, mẹ tha cho con lần này đi! Con cam đoan!”