Ninh Lỗi nghiến chặt răng, đem tất cả những chua xót trong lòng nén lại, “Ba tôi sẽ trở về sớm thôi, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.”
Đối với chuyện này, cậu bé lại ngập tràn lòng tin.
Ninh Yên khẽ lắc đầu, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, rồi lại cất những lời định nói vào trong lòng.
Có đôi khi, vô tri cũng là một loại hạnh phúc.
Cô cầm bát mỳ lên cắn một miếng, vừa to vừa dai, rất ngon, cô dùng đũa gắp một ít bắp cải, thật thơm.
Thực phẩm hoàn toàn tự nhiên không cần phải nêm nếm mới có hương vị thơm ngon.
Một bát mì đơn giản thế này thôi mà lại có cảm giác như được ăn sơn hào hải vị vậy.
Tiếng nuốt nước bọt bỗng nhiên xuất hiện, Ninh Yên phát giác đã cảm nhận được rồi, cô ngẩng đầu lên, anh em Ninh gia Đều đang nhìn chăm chăm vào bát mì mà nuốt nước bọt.
Cô kinh ngạc, “Các người chưa ăn sao?”
Dương Liễu ngồi trước hiên nhà giặt quần áo, trông rất mệt mỏi, “Mọi người đã ăn hết rồi, chỉ còn mỗi con chưa ăn thôi, mau ăn đi.”
Ninh Yên nhìn bà ấy, rồi lại nhìn về ba anh em nhà họ Ninh, cô mím môi, ăn thêm vài miếng cho cảm thấy hơi no, phần thức ăn còn lại thì lại đưa cho Ninh Tiểu Tứ, “Tôi ăn no rồi, có thể giúp tôi giải quyết hết phần còn lại không?”
Cô đã quen ăn một mình, nhìn đứa trẻ đầu to thân hình nhỏ bé, trong lòng cảm thấy như có chút chạnh lòng hiếm thấy.
Cô vốn là người ích kỷ lạnh lùng, nhưng đây là những người cô đã thề nhất quyết phải bảo vệ.
Ninh Tiểu Tứ vui vẻ gật đầu, bữa sáng hôm nay chỉ ăn được nửa củ khoai lang nhỏ, cậu bé vốn không để ý đó là thức ăn thừa hay không! Rất vui!
Cậu bé ăn được vài miếng thì lại đưa cho anh hai, “Anh hai chị ba, hai người cùng ăn đi, mọi người cùng nhau ăn, mẹ à, mẹ cũng ăn đi."
Cả nhà họ người đẩy người nhường, dịu dàng thắm thiết, khiến cho Ninh Yên rất bất ngờ.
Cô sờ vào túi của mình, muốn mua một ít đồ.
Cô vốn có thói quen dự trữ đồ ăn, chỉ cần trong tay có đồ ăn thì tinh thần cũng trở nên rất ổn định.
Ninh Yên chủ động đề nghị chuyển hộ khẩu, Dương Liễu đồng ý, giặt xong quần áo, Ninh Yên liền tiến tới giúp bà phơi khô.
Cô lấy chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây đeo lên người: "Hãy mang theo sổ hộ khẩu, sổ lương thực và cả biên lai nữa."
Sau khi nàng đã dặn dò xong, Dương Liễu lập tức xoay người đi vào nhà: "Được."
Cả hai người đều rất tự nhiên, Ninh Miểu nhìn thấy họ, Vẫn cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Ninh Yên cầm lấy biên lai xem qua một lượt, loại nào cũng có, phiếu mua gạo, phiếu mua dầu, phiếu mua vải, mua thịt, mua trứng, mua đường các loại, như được mở mang ra một thế giới mới vậy.
Cô đưa tất cả những người trong nhà họ Ninh đi cùng, đầu tiên phải đến sở cảnh sát để làm thủ tục, đem sổ hộ khẩu và mối quan hệ lương thực để chuyển giao, chỉ có như vậy, Ninh Yên Mới có thể có được thức ăn.
Ninh Yên miệng lưỡi nhanh nhẹn, phong thái tự nhiên hào phóng, lời lẽ lại ngọt ngào, từng câu từng chữ “cô ơi”, “chú ơi” , trong phút chốc mọi chuyện đều được giải quyết thuận lợi.
Mỗi tháng cô sẽ có được 28 cân lương thực, chí ít sẽ không cần phải lo bị đói chết nữa.
Nhưng lượng lương thực của tháng này đã bị người của Vu gia mang đi rồi, muốn có phải đợi đến tháng sau.
Bây giờ chỉ mới giữa tháng, nếu thêm một miệng ăn nữa thì chắc chắn sẽ không đủ.
“Tiếp theo, chúng ta đi đến Cung Tiêu Xã, tiêu hết số phiếu thức ăn của tháng này đi."
Dương Liễu có chút kinh ngạc, "Nhà chúng ta không có tiền."
Ninh Yên Đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của nữ chủ, cả người liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, “Tôi có.”
Tuy rằng khó khăn trước mắt vẫn còn rất nhiều, nhưng cô không hề hoảng sợ, giải quyết từng chuyện một thôi.
Dương Liễu có chút nghi hoặc, “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Bố mẹ Vu gia cho con sao?”