Vu Hồng Hà kết hôn với người chồng thanh niên trí thức Khương Quảng Quân được bảy năm, khi trở về thành phố, cô đã sinh ba đứa con.
Vợ chồng nghèo trăm sự khổ, cuộc sống sau khi về thành phố đâu đâu cũng thấm đẫm sự chua xót và bất lực, mọi thứ đều không như ý.
Con gái lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nhìn người không rõ, gả phải một tên tệ bạc, hôn nhân bất hạnh, cuối cùng chỉ có thể ly hôn.
Con trai cả bị bà nội nuông chiều đến mức hư hỏng, ích kỷ, hơn ba mươi tuổi vẫn không lập gia đình, không làm việc, chỉ biết ăn bám cha mẹ.
Con gái thứ hai ngoan ngoãn nhất, tốt nghiệp liền giúp đỡ gia đình, vì gánh nặng quá lớn, đến đối tượng hẹn hò cũng phải chia tay, mãi không kết hôn.
Con trai út thì thông minh, nhưng lại luôn muốn một đêm phát tài, không làm mà hưởng, mười mấy tuổi đã vào trại giáo dưỡng, ra ngoài vẫn chứng nào tật nấy, chồng cô mới hơn năm mươi tuổi đã bị tức chết...
Vu Hồng Hà khóc nức nở tỉnh dậy, tim đau thắt từng cơn, cô hy vọng những điều trong mơ đều không phải sự thật.
Người chồng bên cạnh lại ôm chặt cô: “Vợ ơi, đừng khóc nữa, lần này cả nhà chúng ta sẽ sống thật tốt, sẽ không sinh ra cái tên khốn nạn thứ tư đó nữa.”
Vu Hồng Hà cứng đờ người: “Anh, anh cũng mơ thấy sao?”
Khương Quảng Quân lắc đầu, anh không phải mơ thấy tương lai, mà là sau khi bị đứa con trai út làm tức chết thì sống lại!