Tạ Viễn Đình đi tới trước mặt anh trai, nhẹ giọng nói: "Anh hai, chị dâu nói đúng, mỗi lần anh bớt một chút, lần sau em sẽ đi cùng anh."
Tạ Viễn Hướng có chút không vui nhìn cô bé: "Em con nít con nôi xen vào."
Tạ Viễn Đình bất mãn liếc cậu: "Không phải anh chỉ lớn hơn em một tuổi thôi sao, người lớn cái gì chứ?"
Tạ Viễn Hướng nhìn cô em gái vẫn còn vẻ mặt ngây thơ, không khỏi siết chặt nắm đấm, cho dù Lâm Tú Quyên tái hôn hay là về nhà mẹ đẻ, cậu nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt.
Lâm Tú Quyên nhìn hai anh em dính vào nhau bên kia, không khỏi lắc đầu, hai anh em này cũng bất hạnh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bây giờ anh cả diy nhất cũng không còn nữa, chẳng trách lúc nào cũng cẩn thận với mọi thứ.
Tạ Viễn Đình giống như một con ong nhỏ cần mẫn, một lúc sau lại bưng một cái bát đi tới: "Chị dâu, chị mới khỏi bệnh không lâu, uống chút nước đường đi."
Lâm Tú Quyên liếc nhìn bát sứ trong tay cô bé, bên trong hẳn là nước đường đỏ, cô vẫn luôn thờ ơ với đường đỏ, huống chi so với cô, hai đứa bé này mới cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, thế là lắc lắc đầu: "Chị dâu không uống, em và anh trai uống đi."
Tạ Viễn Đình nghe vậy có chút sững sờ nhìn cô, đây là lần đầu tiên chị dâu chia sẻ cho cô bé và anh trai.
Nhìn Tạ Viễn Đình đang ngơ ngác cầm bát, Lâm Tú Quyên cười xoa đầu cô bé: "Mau đi đi."
Lời vừa dứt, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm: "Tú Quyên, Tú Quyên, em đâu rồi?"
Lâm Tú Quyên nhìn người đến, là anh trai song sinh Lâm Văn Dương của cô, cô cong cong khoé môi: "Anh, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ bảo em về nhà một chuyến, có việc tìm em đấy." Lâm Văn Dương nói xong liền thúc giục cô nhanh chóng rời đi.
"Lát nữa chị sẽ về." Lâm Tú Quyên nói với hai anh em nhà họ Tạ.
Sân nhà họ Tạ cách nhà họ Lâm không xa, chỉ cần năm phút là đến, trông thấy một nhà nữ chính và nữ phụ trong sân, Lâm Tú Quyên không khỏi kinh ngạc.
"Sao bọn họ lại ở đây?" Trong mắt Lâm Tú Quyên tràn đầy nghi vấn, không phải cha cô là được nhận nuôi ra ngoài rồi sao?
Hồ Yến Hoa có chút ghét bỏ liếc nhìn những người trong sân, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: "Bà ba của con dẫn người tới đây, nói cha con là đội trưởng đội sản xuất, nếu Lâm Tú Lệ thật sự tìm công an thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cha con."
Nhìn vẻ mặt của Hồ Yến Hoa, Lâm Tú Quyên liền hiểu nhất định Trương Vĩnh Phương còn nói rất nhiều điều khác, ví dụ như mặc dù mọi người nhận nuôi con, nhưng vẫn coi con như con ruột của mình bla bla các kiểu.
Hồ Yến Hoa lười giải quyết chuyện lộn xộn của nhà họ Lâm: "Được rồi, mặc kệ bọn họ, hôm nay mẹ gọi con về đây là vì có chuyện quan trọng muốn hỏi con."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Tú Quyên có chút tò mò nhìn Hồ Yến Hoa.
Hồ Yến Hoa đưa tay gõ vào trán cô: "Con nói xem chuyện gì quan trọng, đương nhiên là chuyện chung thân đại sự rồi."
Lý Tú Quyên theo bản năng cau mày: "Này cũng quá nhanh rồi, Tạ Viễn Chí mới mất chưa được bao lâu."
Hồ Yến Hoa nói xong không khỏi thở dài, trong lòng tràn đầy hối hận, lúc đầu cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc hôn nhân này vì cho rằng nhà họ Tạ ít người, Tú Quyên gả qua liền có thể làm chủ, không phải chịu sự áp bức của mẹ chồng, ai ngờ Tạ Viễn Chí đoản mệnh, mất sớm.