Lâm Tú Lệ nhìn Chu Vân Hoa bên cạnh đang lắc đầu với mình, không khỏi cau mày, người mẹ ngốc này của cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá yếu đuối. Bảo sao bọn họ lại bị bắt nạt như vậy.
Nếu chuyện hôm nay giải quyết vội vàng như vậy, e rằng sau này sẽ còn nhiều chuyện quá đáng nữa, nghĩ đến đây, Lâm Tú Lệ ngẩng đầu nhìn Trương Vĩnh Phương: "Hôm nay rõ ràng là thím ba tới đây kiếm chuyện, lại còn cố ý duỗi chân đạp mẹ cháu, bà nội, bà không phân xử rõ ràng còn trách mắng mẹ cháu, nếu hôm nay bà còn tiếp tục thiên vị thím ba thì cháu sẽ báo án, nói mọi người sợ mẹ cháu sinh con gái lãng phí đồ ăn, muốn trực tiếp hại chết mẹ cháu."
Đám người Lâm Tú Quyên ở bên ngoài không khỏi mở to hai mắt, nữ chính tới đây chơi lớn như vậy sao?
Lời của Lâm Tú Lệ làm cho những người chung quanh đều há hốc mồm, trong nhà này chị em dâu mâu thuẫn không ít, nếu là mâu thuẫn nhỏ, sao Lâm Tú Lệ lại nói đến tính mạng chứ.
Ngay cả mẹ ruột của cô ấy cũng kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn vừa rồi Chu Xuân Hoa làm mình vấp ngã, những suy nghĩ ban đầu cũng không khỏi lung lay.
"Cái con nuôi phí tiền này mày nói vớ vẩn gì đấy." Trương Vĩnh Phương nói, cố gắng xé miệng cô ấy.
Chu Xuân Hoa mới đầu còn có chút chột dạ, thấy mọi người đều đang buộc tội Lâm Tú Lệ, ngữ khí cũng trở nên hợp lý hơn: "Chị dâu hai, Tú Lệ tuổi còn nhỏ sao tâm tư lại ác độc như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy sau này ai thèm lấy nó đây?"
Lâm Tú Lệ cười lạnh: "Chuyện này không cần thím ba lo lắng, vừa rồi thím đã cố ý ngáng chân mẹ tôi ở cối xay đá, nếu tôi không xuất hiện kịp thời, có khi một xác hai mạng rồi, tôi biết bởi vì gần đây mẹ tôi mang thai, nên mấy công việc mẹ tôi giúp thím làm lại về tay thím, cho nên thím không vui, nhưng thím ba à, thím cũng đâu thể dùng thủ đoạn ác độc như vậy chứ."
Lời nói của Lâm Tú Lệ khiến mọi người xung quanh nghĩ đến việc nhà nhà họ Lâm, Chu Xuân Hoa đã đẩy hết cho Chu Vân Hoa làm, cho nên ai nấy đều cảm thấy lời Lâm Tú Lệ nói có vẻ hợp lý.
"Chị, sao chị lại nói mẹ em như thế, mẹ em vừa mới bảo em cùng đi giặt quần áo kia mà." Lúc này Lâm Tú Mỹ vẻ mặt bi thương từ trong phòng nhìn về phía Lâm Tú Lệ.
Đám người Lâm Tú Quyên nhìn hai cô gái đối đầu nhau trong sân, trong lòng có chút kích động, nào, nào, nữ phụ cũng ra tới rồi.
Ngay khi mọi người đang xoa tay chờ đợi diễn biến tiếp theo của câu chuyện thì ba người đàn ông nhà họ Lâm và một cậu bé đã ôm củi lửa trở về, dưới ánh mắt của Trương Vĩnh Phương, bọn họ nhanh chóng đuổi hết những người vây quanh cổng sân ra ngoài.
Nhìn cánh cổng đóng chặt, mọi người đều có chút không hài lòng, nhưng không ai mặt dày xông vào, thế là đám đông nhanh chóng giải tán.
Mặc dù Lâm Tú Quyên cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, cô chỉ cần làm quần chúng ăn dưa, không cần hóng chuyện quá nhiều, kẻo lại bại lộ thân phận rồi trở thành pháo hôi đỡ đạn.
Lại nói Lâm Tú Quyên cũng thật xui xẻo, mấy ngày trước, bởi vì đồng nghiệp nói cô trùng tên với một chị họ pháo hôi trong truyện niên đại, thế là tan làm cô ở nhà buồn chán liền tùy tiện lật xem.