Tạ Viễn Đình đợi hồi lâu không thấy Lâm Tú Quyên quay lại, không nhịn được nhìn sang anh trai bên cạnh: "Anh à, anh nói xem sao chị dâu vẫn chưa về, có phải thím có chuyện cần nói với chị ấy không."
Nhìn em gái cụp mắt xuống, Tạ Viễn Hướng biết cô bé đang lo lắng gì, tuy Lâm Tú Quyên nói tạm thời cô không có ý định tái hôn, nhưng còn người nhà cô thì sao, kể cả cô có tái hôn cậu cũng không quan tâm, không ngờ em gái lại để ý nhiều như vậy, nghĩ đến đây, cậu duỗi tay xoa đầu cô bé: "Chắc là nói chuyện phiếm với người nhà quên mất thời gian thôi."
Có lẽ là vì không có Tạ Viễn Chí để dựa vào như trước nên Tạ Viễn Đình trở nên bám lấy Lâm Tú Quyên, mặc dù lúc trước Lâm Tú Quyên đã trấn an cô bé, nhưng cô bé vẫn không có cảm giác an toàn. Gặp phải tình huống như vậy sẽ luôn nghĩ rằng chị dâu đang bàn chuyện tái hôn ở nhà thím.
Lúc Lâm Tú Quyên trở về liền trông thấy hai đứa bé đang uể oải ngồi ở cổng sân, cô hơi ngạc nhiên: "Đang đợi chị sao?"
Tuy rằng đã vào đầu xuân, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, nói xong lập tức lôi Tạ Viễn Đình vào trong nhà.
"Lần sau đừng đợi chị nữa, ngủ sớm đi, biết chưa?" Nói xong, cô bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Tạ Viễn Hướng, giải thích: "Vừa rồi đột nhiên có một nhóm người tới nhà, xảy ra chút chuyện, nên mới về trễ."
Cảm giác bất an trong lòng Tạ Viễn Đình nhanh chóng biến mất, tò mò hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Lâm Tú Quyên không định để bọn họ biết mấy chuyện vớ vẩn này, thế là tùy tiện nói: "Chị cũng không rõ lắm, đã muộn rồi, đi ngủ sớm chút đi."
......
Nửa đêm, cuối cùng cơn sốt của Tống Ngọc Mai cũng hạ xuống, Cố Minh Trác thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút tự trách mình, nếu như anh ấy vẫn luôn để ý bà ấy thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Năm đầu tiên bị đày xuống, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, nhưng sau khi tới đại đội Tây Lĩnh cải tạo, người trong đội tuy tránh né nhưng sẽ không vô cớ làm chuyện tổn thương bọn họ, cho nên hôm nay anh ấy mới tức giận như vậy.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Tống Ngọc Mai giơ tay nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh ấy: "Mẹ không sao, con đừng lo lắng, chỉ là mấy năm nay quá ổn định nên quên phòng bị mà thôi."
Thân phận của bọn họ bây giờ đặc thù, Tống Ngọc Mai cũng không muốn con trai đứng ra bảo vệ mình.
Cố Viễn Thần biết vợ lo lắng, duỗi tay kéo chăn cho bà ấy, nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Chiều nay cô gái lần trước em gặp mang thuốc đến, còn chưa kịp nấu cho em nữa."
"Ý của anh là Tú Lệ?" Giọng điệu Tống Ngọc Mai có chút hưng phấn.
Cha con nhà họ Cố hiếm khi nhìn thấy Tống Ngọc Mai vui vẻ, vì thế tò mò nhìn bà ấy: "Mẹ rất thích cô ấy sao?"
"Đứa trẻ đó rất có tài, tiếc là người lớn trong nhà thiên vị, không cho học tiếp." Tống Ngọc Mai vẫn luôn dạy học và giáo dục, luôn trân trọng nhân tài từ tận đáy lòng, ngay cả trong hoàn cảnh hiện tại cũng không nhịn được tiếc thay Lâm Tú Lệ.
Cố Minh Trác nghe vậy thì nhớ tới ánh mắt có chút ranh mãnh của cô gái lúc chiều, khó có thể tưởng tượng cô ta lại được người lớn trong nhà thiên vị.
Lâm Ái Quốc không công khai những gì Trương Đại Hổ đã làm, chỉ lén thoả thuận hòa giải với người ở chuồng bò bên kia, ngoài việc trả tiền thuốc men cho Tống Ngọc Mai, còn phải tặng thêm mười quả trứng gà, tuy người nhà họ Trương xót tiền muốn chết, nhưng bị Lâm Ái Quốc giám sát nên không thể không làm.