Lần này có 8 thanh niên trí thức đến đây ngoại trừ Lâm Tuyết Quân, những người khác đã làm việc cùng nhau được mấy ngày, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về nhau. Chỉ có người bệnh em Lâm này suốt ngày nằm nhà, không ai rõ tính tình ra sao.
Ấn tượng duy nhất của họ về Lâm Tuyết Quân là cô này vừa đến công xã đã viết thư về nhà, ngày nào cũng kêu gào đòi về Bắc Kinh.
Thư viết siêng năng lắm, hết cả đống mực, tốn không ít tem. Ngay lúc này, trong ngăn kéo đựng đồ của Lâm Tuyết Quân vẫn còn một bức thư viết dở vì bị ốm sốt chưa viết xong, một bức thư cầu cứu.
Khi Y Tú Ngọc giúp Lâm Tuyết Quân dọn dẹp đồ đạc cô ta đã nhìn thấy hai chữ cứu mạng được viết rất to trên bức thư, chiếm gần nửa tờ giấy.
Mọi người đều cảm thấy Lâm Tuyết Quân sẽ không ở lại đây lâu, có khi vừa khỏi bệnh, cơ thể chịu đựng được việc đi lại xa xôi là sẽ đi ngay.
Đi cũng tốt, khỏi ở đây yếu ớt, động tí là kêu ca, chẳng xây dựng được gì cho Tổ quốc còn kéo chân những thanh niên trí thức khác.
Hiện tại họ muốn nhanh chóng hòa nhập với đội sản xuất, phải thể hiện tốt trước mặt bà con, không muốn mọi người nhìn thấy Lâm Tuyết Quân rồi lại nghĩ những thanh niên trí thức khác cũng nhu nhược, sợ sệt như cô ta.
Mọi người đang định phụ họa theo Y Tú Ngọc vài câu thì nghe thấy Mục Tuấn Khanh lên tiếng trước:
“Đồng chí Y, đối với kẻ thù phải lạnh lùng như mùa đông giá rét, còn đối với đồng chí thì sao?”
“...” Y Tú Ngọc bĩu môi, tuy không cam tâm nhưng vẫn đáp: “Phải ấm áp như mùa xuân.”
Mục Tuấn Khanh gật đầu, ý muốn nói với bọn họ hãy cố gắng lên. Anh không truy cứu chuyện này nữa, vuốt lại mái tóc xoăn tự nhiên hơi rối của mình sau đó đi bê những chiếc ghế đẩu khác ra.
Những người khác thấy Mục Tuấn Khanh đã lên tiếng, dù có chút ý kiến với tác phong của đồng chí Lâm Tuyết Quân nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành nhún vai hoặc cười an ủi Y Tú Ngọc.
Y Tú Ngọc thở dài, đợi Lâm Tuyết Quân đi vệ sinh xong vẫn tiến lên khoác tay cô dìu về phía bàn ăn.
“Mình phải đi rửa tay.”
Lâm Tuyết Quân quay người đi về phía bồn rửa tay, cảm kích nói với Y Tú Ngọc: “Không sao đâu, mình tự đi được.”
“Thật chứ? Đừng có lại ngã sấp mặt đấy nhé.”
Y Tú Ngọc buông tay ra với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn Lâm Tuyết Quân bước đi tuy còn hơi loạng choạng nhưng cũng coi như vững vàng, lúc này mới vỗ vỗ tay, ngồi xuống bàn ăn.