“Rung rung lắc lắc, tuyết lở...” Bác gái Tô Luân hiểu mọi người nói gì, nhưng lại không biết diễn đạt thế nào, chỉ có thể dùng tiếng Mông Cổ pha lẫn một vài từ tiếng phổ thông, kết hợp với cả ngôn ngữ hình thể.
Lâm Tuyết Quân giả vờ như đã hiểu, tiếp lời: “Có phải là cắt khối tuyết ra trước, sau đó lợi dụng độ rung của mái nhà, giống như nguyên lý tuyết lở để cả khối tuyết rơi xuống phải không ạ?”
“Đúng, đúng.” Bác gái Tô Luân giơ ngón tay cái lên, gật đầu lia lịa, khen ngợi Lâm Tuyết Quân tiếp thu rất nhanh.
Mọi người cứ thế vừa dùng ngôn ngữ hình thể vừa nói chuyện ngổn ngang, vậy mà cũng hoàn thành công việc một cách suôn sẻ. Dần dần, Lâm Tuyết Quân và Mạnh Thiên Hà cũng có thể xúc được cả khối tuyết xuống mà không bị vỡ, được bác gái Tô Luân công nhận là học trò xuất sắc, chỉ cần một ngày là ra nghề.
Buổi tối trở về nhà, bốn cô gái đều mỏi nhừ tay.
Đám con trai còn thê thảm hơn. Họ đi theo đại đội trưởng và một nhóm thanh niên trai tráng người Mông Cổ đi xúc tuyết trên đường. Làm việc quần quật cả ngày trời con đường trong đội sản xuất mới được dọn dẹp sạch sẽ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Vương Kiến Quốc - chàng trai hoạt bát nhất trong số bốn chàng thanh niên vừa kêu ca vừa kể cho các cô gái nghe về một ngày kinh hoàng của mình. Nào là vung xẻng xúc tuyết đến mức tay chân tê cứng, nào là lòng bàn tay chai sần, phồng rộp, nào là chân tay dính đầy bùn đất, đau nhức, nào là đẩy xe cút kít chở tuyết còn khủng khiếp hơn, đau lưng mỏi gối, rồi ngày mai còn phải dậy sớm tiếp tục đi xúc tuyết trên con đường dẫn ra ngoài đội sản xuất, nếu không chờ tuyết đóng băng thì bò ngựa đi qua sẽ bị trượt ngã, việc đi lại, vận chuyển sẽ rất khó khăn...
Các cô gái nghe xong thì phá lên cười, xen lẫn vào câu chuyện của Vương Kiến Quốc là những điều thú vị mà họ nhìn thấy, nghe thấy trong ngày hôm nay như thể việc lao động mệt nhọc là một điều gì đó rất đáng để vui vẻ.
Sau bữa tối Lâm Tuyết Quân không cho mọi người nằm ườn ra nghỉ ngơi mà kêu gọi những ai còn sức thì đun nước, ngâm khăn mặt, xoa bóp, chăm sóc vết thương cho nhau.
Với một đám người thiếu hiểu biết về y tế lại không có kinh nghiệm lao động như bọn họ, nếu cứ để mặc họ tự lo liệu thì e là sáng mai thức dậy, tám người đều bỏ mạng cả lũ.