“Con bò cái nó khó đẻ quá, mãi chẳng sinh được nghé con. Giờ phải làm sao...”
Có lẽ do tối qua uống chút rượu mừng gặp lại bạn học cũ ở Bắc Kinh, Lâm Tuyết Quân về nhà bị sốt nhẹ. Cô uống vội cốc nước nóng rồi lăn ra ngủ, nào ngờ vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường đất ở đại đội sản xuất số 7, công xã Hô Sắc Hách, vùng biên cương phía Bắc những năm 60.
Chủ nhân của thân xác này cũng tên là Lâm Tuyết Quân, 16 tuổi.
Khi những thanh niên trí thức khác đã ra đồng từ lúc trời còn tờ mờ sáng, cô vẫn nằm trên giường đất tiếp tục chiến đấu với cơn cảm lạnh.
Lâm Tuyết Quân đã nằm liệt giường ba ngày rồi. Người phụ trách khám bệnh cho cô là cô y tá trẻ Vương Anh. Trước đây, Vương Anh là công nhân vắt sữa ở đội sản xuất, sau khi tham gia khóa đào tạo bác sĩ chân đất hai tuần tại công xã vào mùa đông thì được điều lên làm y tá.
Số lần cô ấy thực sự cầm kim tiêm tiêm cho người bệnh có lẽ đếm trên đầu ngón tay cũng được.
Mỗi lần tiêm cho Lâm Tuyết Quân, Vương Anh đều vỗ vào mu bàn tay cô đến đỏ ửng, sau đó cúi người ghé sát vào những mạch máu nổi lên, hít thở sâu mấy lần rồi mới mạnh tay cắm kim vào.
Mỗi lần chứng kiến biểu cảm đầy quyết tâm như thể sắp sửa hi sinh anh dũng của Vương Anh khi tiêm cho mình, Lâm Tuyết Quân đều ước gì mình có thể tự tay tiêm cho xong chuyện. Đáng tiếc là cô đang ốm yếu rã rời, chỉ đành ngoan ngoãn chịu trận.
Nơi này vật chất vô cùng khan hiếm. Bị ốm cũng chẳng có đồ bổ dưỡng hay trái cây gì để tẩm bổ, thậm chí rau tươi cũng không có.
Mấy ngày nay, cô ốm đau, bị tiêm, ăn cháo loãng với khoai tây, muốn đi vệ sinh thì phải tự mình lê lết sang căn lều tranh bên cạnh để ngồi lên thùng phân... Đúng là có khổ cũng không nói nên lời.
Bên ngoài căn nhà gạch mái ngói, tiếng gió gào rú và tiếng tuyết đè lên đống củi khô là bản nhạc ru ngủ tuyệt vời nhất. Hôm nay Lâm Tuyết Quân cảm thấy khá hơn nhiều, ngủ rất say, tỉnh dậy cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn. Tuy nhiên bên ngoài trời lạnh quá, cô vẫn không muốn xuống giường.
Để giữ ấm, cô lại lóp ngóp kéo chiếc áo quân đội bên cạnh đắp lên chăn bông dày cộp. Cảm giác như có cả một ngọn núi đè lên người.
Do bão tuyết kéo dài nhiều ngày liền nên dù là ban ngày nhưng trời vẫn âm u như chạng vạng.