Bê con thỉnh thoảng lại lắc đầu, đạp chân như thể muốn lập tức đứng dậy chạy nhảy, trông thật đáng yêu.
Sinh rồi...
Sinh rồi!
Đến lúc này rất nhiều người mới bừng tỉnh, không nhịn được lần lượt thốt lên những lời cảm thán giống hệt nhau:
“Hóa ra có thể đỡ đẻ cho bò như thế này sao?”
“Thật là kỳ lạ...”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy người ta đỡ đẻ cho bò như vậy!”
“Đồng chí Lâm, cô giỏi thật đấy! Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
Lâm Tuyết Quân buông thõng hai tay, dựa người vào cột gỗ phía sau, cơ bắp căng cứng bỗng chốc giãn ra, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp người.
Cánh tay cô mỏi nhừ, dường như không thể nào nhấc lên nổi.
Ngước mắt nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt của Mục Tuấn Khanh, người đang đứng đối diện, cũng đang giơ hai tay lên cao.
Chàng thanh niên trí thức ngoài hai mươi tuổi đã không còn vẻ chững chạc, già dặn hơn tuổi tác khi phải gồng mình làm anh cả cho đám thanh niên mới lớn. Mái tóc xoăn tự nhiên vốn đã rối bời nay càng thêm lộn xộn sau một hồi vật lộn với bê con và bò mẹ, trông như một tổ chim cu. Cặp kính dày cộm dính đầy bụi bẩn và hơi nước, che khuất đôi mắt hai mí đẹp đẽ phía sau, càng khiến chúng thêm phần bí ẩn. Gương mặt góc cạnh, trắng trẻo ngày thường nay đã bị đuôi bò quất phải một vệt dài...
Dường như không hề hay biết về diện mạo thảm hại của bản thân, Mục Tuấn Khanh mỉm cười rạng rỡ khi ánh mắt chạm phải ánh mắt Lâm Tuyết Quân, như thể mùa xuân về trên thảo nguyên bao la, muôn hoa đua nở.
Lâm Tuyết Quân cũng bật cười theo, như một kẻ ngốc nghếch say rượu.
Cô muốn tìm chỗ rửa tay, bỗng giật mình khi nhận ra cánh tay trái không thể cử động. Quay đầu lại, cô bắt gặp Y Tú Ngọc, cô gái có vóc người nhỏ nhắn hơn cô nửa cái đầu, đang ôm chặt lấy tay cô.
“Đồng chí Y...”
Nghe tiếng gọi, Y Tú Ngọc ngơ ngác ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, Y Tú Ngọc mới giật mình nhận ra mình đã vô tình ôm chặt lấy tay Lâm Tuyết Quân vì quá phấn khích.
Cô vội vàng buông tay, định cất lời xin lỗi nhưng vừa mở miệng đã không nhịn được cười phá lên, quên mất mình định nói gì.
Trong chuồng bò chỉ có máng nước là có nước sạch. Lâm Tuyết Quân bước đến, lấy tuyết chà xát hai tay và đôi găng tay sau đó mới đến máng nước rửa lại cho sạch sẽ.