Đại đội trưởng đành nuốt lời định nói vào bụng, chớp chớp mắt, thấy Lâm Tuyết Quân đã quay sang kiểm tra con bò, đành nghe theo lời cô, giơ tay gọi nữ chủ nhân của chuồng bò đi chuẩn bị cỏ khô.
Đứa trẻ đứng bên cạnh nữ chủ nhân nghe thấy đại đội trưởng nói vậy, không đợi mẹ mình hành động đã chạy như bay sang một bên, mỗi tay ôm một bó cỏ khô quay lại.
Lâm Tuyết Quân thấy đứa trẻ tết bím tóc người Mông Cổ ôm cỏ khô nhìn mình với vẻ mong đợi bèn lùi lại một bước, chỉ vào dưới mông con bò.
Ngôn ngữ cơ thể là ngôn ngữ chung của toàn thế giới. Đứa trẻ lập tức hiểu ý, lần lượt trải đều cỏ khô xuống dưới mông con bò.
Lâm Tuyết Quân gật đầu. Như vậy thì khi con bò đi tiểu, đi vệ sinh, nước ối chảy ra sẽ không bị bắn tung tóe khắp nơi, con bê sinh ra cũng sẽ không bị rơi xuống đất bẩn.
Cô cúi người xuống, lấy chai cồn iốt trong số thuốc thú y mà mọi người vừa mang đến, cởi áo khoác quân đội và áo bông đưa cho Y Tú Ngọc sau đó xắn tay áo lên cao, đeo găng tay cao su vào, thoa cồn iốt lên cánh tay và bên ngoài găng tay.
Vương Anh có chút căng thẳng nhìn Lâm Tuyết Quân thực hiện một loạt động tác dứt khoát và thành thạo, ánh mắt dõi theo đôi găng tay cao su mà cô đang đeo.
Đó là phần thưởng mà cô ấy nhận được khi học nhanh nhất trong lớp học y tá, cả lớp chỉ có mình cô ấy có.
Bình thường cô ấy rất quý trọng sợ gió thổi, sợ nước bắn vào, luôn bọc cẩn thận trong túi vải, cất trong hộp thuốc, vô cùng nâng niu...
Vương Anh đang nghĩ ngợi trong lòng, ánh mắt dõi theo đôi găng tay bỗng nhiên co rút lại. Ngay sau đó, đồng tử của cô ấy co lại, run rẩy, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi ra ngoài: “A a a a a!”
Lâm Tuyết Quân thò tay vào rồi! Đeo cả găng tay của cô ấy! Thò vào rồi!
Cũng giống như Vương Anh, những người chăn nuôi xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy, rất nhiều người thậm chí còn chưa từng được chứng kiến bao giờ!
Một cô gái trông sạch sẽ, xinh xắn như Lâm Tuyết Quân lại có thể làm ra loại chuyện này một cách gọn gàng dứt khoát như vậy, quả thực là nằm ngoài sức tưởng tượng!