Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 141 - Chương 90

Trước Sau

break
Thời điểm Lê Ngọc Quế bị đưa đi, trên núi đã vây chật như nêm cối.

Đoàn trưởng Trương vội cầm loa hô to, bảo mọi người tản ra trước, không cần gấp, có lương thực nhất định sẽ chia cho bọn họ, nhưng chuyện liên quan đến lương thực, làm gì có ai không gấp?

Có người hỏi: “Đoàn trưởng, thật sự có lương thực sao? Có bao nhiêu, có đủ cho chúng ta ăn không?”

Đoàn trưởng Trương liền cười đáp:

“Đương nhiên là có, nhưng có bao nhiêu thì phải chuyển ra ngoài mới biết được.”

Việc này phải nói đến từ sáng sớm nay.

Do sự kiện ngày hôm qua, tuy mấy đứa nhỏ không bị thương tổn, trạng thái cũng không tệ lắm, nhưng lo các con bị sợ hãi, Liễu Tố Tố dự định sẽ dẫn bọn nó lên núi chơi một chuyến.

Thời gian này mỗi lần lên núi đều là làm việc tìm rau dại, bọn nó vẫn chưa được đi chơi lần nào, vừa lúc mấy ngày nay đẹp trời, coi như là đi du xuân cũng được.

Liễu Tố Tố vừa nói, mấy đứa nhỏ lập tức vui vẻ đồng ý, hôm qua xảy ra chuyện không hay, Chung sư trưởng cũng cho Hàn Liệt nghỉ ở nhà.

Chuyện đi chơi cứ như vậy được quyết định.

Bình thường đi lên núi, Liễu Tố Tố đều sẽ gọi Lữ Linh Chi và Trần Nam đi cùng, người lớn làm việc, trẻ con chơi cùng nhau. Nhưng lần này đã nói là cả nhà ra ngoài chơi, cho nên cô không gọi ai. Sức khoẻ dì hai không tốt, mới từ bệnh viện ra không được đường xa nên không đi.

Khoảng 6 giờ Liễu Tố đã dậy làm đồ ăn.

Nếu đã quyết định lên núi chơi, chắc chắn là sẽ về muộn, cô muốn mang theo đồ ăn, chờ mấy đứa nhỏ chơi đủ rồi về.

Hiện tại cũng không làm được nhiều món lắm, nghĩ tới nghĩ lui Liễu Tố Tố lấy khoai tây và khoai lang ra nướng chín, lại thêm chút rau ngâm ăn kèm là được.

“Nương, bây giờ đi luôn ạ?” Hàn Trình đứng ở bên ngoài hỏi.

“Đi thôi!”

Hàn Liệt chủ động xách đồ trong tay Liễu Tố Tố, sau khi tạm biệt dì hai, cả nhà bắt đầu xuất phát.

Thật ra hiện tại trên núi cũng chẳng có gì đẹp để ngắm, cũng may là nhà nhiều trẻ con, mấy đứa nó ríu rít nói chuyện không ngừng, dọc đường đi cũng rất vui vẻ.

Đi được một lát, Hàn Trình bắt đầu than mệt mỏi.

Liễu Tố Tố: “Vậy chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi đi.” Hôm nay nhà cô đi đến những chỗ ít người qua lại, dù sao cũng là đi du ngoạn, đến những chỗ quen thuộc sẽ mất vui.

Do từng lên núi bắt lợn rừng vài lần, Hàn Liệt dẫn cả nhà đến một con đường vắng vẻ này, có anh ở đây Liễu Tố Tố cũng không có gì phải lo lắng.

Tìm được một chỗ thoải mái ngồi xuống, Hàn Trình nghển cổ chờ đồ ăn.

Hàn Cẩm vẫn chưa đói, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có quả dại trông rất giống táo. Loại quả dại này không quá ngon nhưng trẻ con đều thích ăn, Hàn Cẩm chuẩn bị qua đó hái về.

Quả dại khuất sau lùm cây, Hàn Cẩm phải phí chút công sức mới hái được, lúc nhấc chân rời đi thì ống tay áo lại mắc vào nhánh cây, mắt thấy sắp té ngã, nó vội kéo nhánh cây bên kia, kéo một hồi phát hiện một cái hố xuất hiện gần chân mình.

Thật kỳ quái.

“Tiểu Cẩm, con sao vậy?” Liễu Tố Tố thấy nó không nhúc nhích bèn đi tới.

“Nương, nương xem kìa!”

“Cái hố thôi mà anh hai, có gì lạ đâu.” Hàn Trình cầm khoai tây chạy tới, vừa ăn vừa nói.

Nếu là nhóc tham ăn Hàn Trình nói, Liễu Tố Tố sẽ không để ý, nhưng cô và Hàn Cẩm đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, “Hàn Liệt! Chỗ này có cái gì này!”

Đúng là có cái gì đó.

Nói một cách chính xác, bên trong có lương thực.

Lương thực chất thành đống!

Hàn Liệt nhảy xuống dưới xem xét, một lát sau anh mới trèo lên: “Hạt thóc hay hạt lúa mì đều có, đựng trong bao da rắn, bên trên còn phủ vải che mưa, nhưng trong đó tối quá anh nhìn không rõ, số lượng có lẽ còn nhiều hơn những gì chúng ta tưởng tượng.”

“Thật sự có lương thực?!” Liễu Tố Tố vui vẻ hỏi lại, nhưng nghe đến câu sau của Hàn Liệt, cô dần dần nhận ra, “Anh nghĩ là... những người đó để lại?”

Nhiều lương thực như vậy xuất hiện trên núi, còn chưa từng bị người nào phát hiện, chứng minh không phải là người trong quân khu giấu, hơn nữa người có thể vận chuyển số lượng lớn lương thực vào quân khu mà không ai biết, cách giải thích hợp lý nhất chính là do những người ở 'phe bên kia' để lại.

Hàn Liệt gật gật đầu: “Rất có khả năng.”

Nếu vậy số lương thực này không thể động vào.

Hàn Liệt nghĩ một lát rồi nói: “Em cùng các con chờ ở đây, không cần đi xuống, anh đi thông báo cho sư trưởng.”

Liễu Tố Tố gật đầu: “Được.”

Nhiều lương thực như vậy, bình thường cũng đủ để người ta kinh ngạc, càng miễn bàn đến hiện tại đang thiếu thốn lương thực, Chung sư trưởng nghe xong lập tức dẫn theo người chạy tới.

Trên núi náo nhiệt như vậy, muốn giấu giếm là không có khả năng, chỉ chốc lát sau đã có nhóm người tụ tập lại hóng chuyện.

Chung sư trưởng và Triệu chính ủy cũng xuống dưới hố xem xét, sau khi lên liền khẳng định phỏng đoán của Hàn Liệt:

“Nơi này có lẽ định xây thành hầm trú ẩn, sau bởi vì chiến tranh thất bại, những người đó rút quân gấp, mang theo lương thực không tiện rút lui nên mới giấu ở đây.”

Chung sư trưởng có thời gian tham gia quân ngũ dài nhất, những việc này ông đều biết rõ.

Tuy từng là kẻ địch khiến ông hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này nhìn thấy hầm lương thực, Chung sự trưởng lại vui vẻ cười ha ha: “Tốt lắm! Với hầm lương thực này, ít nhất chúng ta có thể chống đỡ qua năm nay!”

Từng bao từng bao lương thực được các chiến sĩ vác xuống núi, mọi người đứng xem mắt cũng sáng lên.

Chung sư trưởng bảo đoàn trưởng Trương và sĩ quan hậu cần đến nhà ăn cân lương thực, tính xem mỗi nhà được chia bao nhiêu cân, nói xong ông lại kích động vỗ vỗ vai Hàn Liệt và Liễu Tố Tố: “Lần này hai người đã lập công lớn! Yên tâm, khen thưởng chắc chắn không thiếu!”

Liễu Tố Tố cười nói: “Sư trưởng đừng dát vàng lên mặt chúng tôi như vậy, tất cả đều là Tiểu Cẩm tìm được.”

Liễu Tố Tố không khỏi cảm khái, Hàn Cẩm không hổ người may mắn nhất nhà, hái quả dại thôi cũng 'hái' ra cả kho lương thực!

Nháy mắt Hàn Cẩm trở thành người được hoan nghênh nhất quân khu, ngay cả sư trưởng đi ra ngoài cũng không được chào đón bằng nó.

Mặc kệ là Hàn Cẩm đi đâu, mọi người đều muốn qua chào hỏi, nếu trong tay có đồ ăn nhất định sẽ đưa qua, hoặc nếu có khách từ xa tới, nhất định sẽ khoe trong quân khu chúng tôi có một tiểu đồng chí tên Hàn Cẩm, quả thật chính là phúc tinh chuyển thế!

Cũng có người khen Liễu Tố Tố lấy tên rất hay, Hàn Cẩm Hàn Cẩm, chẳng phải là cá chép may mắn hay sao!

Liễu Tố Tố còn thấy dở khóc dở cười huống chi là Hàn Cẩm, nó vốn dĩ là người tương đối hướng nội, được khen thì càng không thích ra ngoài, cả ngày chỉ ở trong nhà cùng nương làm việc.

Tuy nhiên đây đều là chuyện của sau này, hiện tại Hàn Cẩm vẫn đặc biệt vui vẻ, nhìn lương thực cười híp mắt.

Dù không cảm thấy chuyện mình làm là điều gì to tát nhưng nó vẫn rất vui, vui vì mình là người có ích.

——

Lương thực rất nhanh đã được đem đi cân, tất cả lương thực trong hầm trú ẩn chia ra, ít nhất mỗi nhà mỗi hộ đều được 30 cân!

Tin tức truyền ra làm tất cả mọi người vui như phát điên.

30 cân cơ đấy!

Còn là 30 cân lương thực tinh! Nói là cứu khỏi nguy cơ lửa sém lông mày thì không đúng lắm, đây quả thực là cứu mạng bọn họ luôn rồi!

Những người còn đang sầu não vì chuyện ăn uống lập tức hết đau đầu, mặt cũng cười tươi rói.

“Được rồi! Mọi người đều xếp hàng đi! Chúng ta tranh thủ trước khi trời tối chia xong lương thực!”

Dù sao cũng là lương thực của nhóm 'người kia' để lại, tuy rằng hầm trú ẩn đào ở vị trí không tồi, có thể thông gió lại khô ráo, nhưng đã qua một thời gian dài nên lương thực hơi có mùi mốc.

Đây là điều không thể tránh khỏi, nhưng cũng không có ai ngốc mà ghét bỏ, mùi mốc thì làm sao? Mùi mốc phơi ngoài nắng là lại dùng được.

Còn hơn là bị đói bụng!

Cứ như vậy tất cả mọi người đều vui mừng đi nhận lương thực.

Chờ đến phiên Liễu Tố Tố, đoàn trưởng Trương nói:

“Lương thực hôm nay có được là nhờ nhà Tiểu Liễu phát hiện, sư trưởng nói phải khen ngợi, chia cho nhà cô ấy thêm 10 cân lương thực và 50 đồng tiền thưởng, mọi người không ý kiến gì chứ?”

“Đương nhiên là không có ý kiến!”

Còn có người nói: “Tôi thấy tiền thưởng hơi ít, nên thưởng thêm chút nữa!”

Đoàn trưởng Trương cũng hùa theo:

“Được, vậy anh cũng tới đóng góp đi!”

“Không thành vấn đề, nhưng mà Tiểu Liễu phải cho tôi ôm Tiểu Cẩm một cái, tôi cũng muốn cọ may mắn của thằng bé!”

Mọi người xung quanh cũng cười rộ lên, Hàn Cẩm bị doạ sợ vội trốn ra phía sau nương.

Ngoài nương ra, ai cũng không được ôm nó!

Liễu Tố Tố ôm lấy con trai, cười nói:

“Không được đâu, Tiểu Cẩm nhà chúng tôi bao nhiêu tiền cũng không đổi!”

Đây là em bé may mắn nhà cô đấy!

Em bé may mắn nắm lấy ngón tay nương, cười cực kì vui vẻ.

——



Lại nói tiếp cũng may mắn thật, sau khi chia lương thực không bao lâu, giữa tháng 8 sinh nhật Hàn Liệt đã đến.

Thật ra mấy năm trước sinh nhật Hàn Liệt cũng tổ chức, nhưng do điều kiện không tốt nên sinh nhật anh chỉ nấu nhiều món ngon như sinh nhật mấy đứa nhỏ mà thôi.

Năm nay được chia lương thực, trong hầm cũng đầy đủ nên không thể tùy tiện, Liễu Tố Tố định nấu một bàn đồ ăn chúc mừng.

Lúc cô đang cân nhắc nên làm món gì, mấy đứa nhỏ liền tiến vào: “Nương, bọn con lên núi tìm quà cho cha nha.”

Liễu Tố Tố ngạc nhiên: “Lên núi tìm quà gì?”

“Giờ bọn con vẫn chưa nói được, nhưng nhất định sẽ tìm được!” Tiểu Lộ nói xong, sợ nương lo lắng, lại nói tiếp:

“Nương yên tâm, bà cũng đi cùng bọn con, sẽ không có nguy hiểm đâu.”

“Vậy thì được, nhớ chú ý an toàn.”

Bọn nó đi rồi Liễu Tố Tố mới nấu cơm.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định làm sáu món ăn, lục lục đại thuận (mọi thứ trôi chảy).

Lấy chân giò hun khói ra xào, lại giết một con gà, một nửa làm thịt gà kho, nửa còn lại sẽ luộc, xem như là ba món mặn, cuối cùng nấu thêm hai món chay và một món điểm tâm ngọt.

Mấy món mặn rau dưa đều dễ làm, còn điểm tâm ngọt cần phí chút công sức, dùng gạo nếp và mứt táo làm thành xôi ngọt thập cẩm.

Xôi ngọt thập cẩm đúng ra phải dùng gạo nếp, đậu đỏ, hạt sen, long nhãn, ý dĩ,... gom đủ tám loại nguyên liệu, nhưng hiện tại trong nhà không có đủ, cô đành dùng mứt táo làm thành kiểu đơn giản.

Mứt táo đổi được từ nông trường rất ngọt, mà ăn cùng gạo nếp cũng cực kỳ ngon. Có mứt táo, làm xôi ngọt thập cẩm cũng dễ dàng, chỉ cần đồ chín xôi, lấy một cái chén lớn, múc vào đó nửa chén mứt táo, cho xôi vào giữa rồi ép chặt, cuối cùng lật ngược chén lại đổ ra đĩa, bên trên trang trí vài quả táo đỏ, nhìn thôi cũng thấy ngon.

Nguyên liệu quan trọng nhất của món này chính là nước đường - là linh hồn, cũng là mấu chốt của vị ngọt.

Phải đun nước đường thật lâu trên lửa, để thơm hơn, Liễu Tố Tố còn nấu cùng hoa quế.

Lúc mới đến quân khu cô thích dùng hoa cúc ngâm nước uống, hoa quế hay kim ngân gì đó cô cũng lấy về pha thử một lần, các loại hoa khác đều uống được, chỉ có mùi vị của trà hoa quế là có chút kỳ quái nên mới cất đi, hôm qua sắp xếp lại đồ đạc trùng hợp lại tìm thấy.

Hoa quế rửa sạch thả vào nồi nước đường, nước đường cũng theo đó mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Sau khi nước đường sệt lại thì xối lên bề mặt xôi, nước đường theo các khe khe hở thẩm thấu vào bên trong, không chỉ ngọt còn làm đĩa xôi trông sáng lấp lánh.

Cuối cùng, cô lại lấy một cái xiên tre sach sẽ, viết lên tờ giấy đỏ bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, cắm vào giữa đĩa xôi.

Sở dĩ Liễu Tố Tố làm cái này là vì cảm thấy món này nhìn qua khá giống bánh kem. Điều kiện hiện tại không cho phép làm bánh kem sinh nhật, dùng món này chắp vá một chút cũng không tồi.

Nhưng điều làm Liễu Tố Tố bất ngờ chính là, mấy đứa nhỏ cũng nghĩ giống cô, “Đây là... bánh kem sao?”

Hàn Trình gật gật đầu: “Đúng vậy, nương nói sinh nhật phải ăn bánh kem, nhưng giờ không có bánh kem nên bọn con làm cái này! Nương thấy vậy có được không?!”

Xem xét kĩ càng thì có vẻ không ổn lắm, dù sao cũng là bánh một đám nhóc làm ra.

Nói là bánh kem, nhưng cũng chỉ là vài miếng bánh quy nhỏ, ở giữa kẹp quả dại hái được trên núi làm nhân, xếp được khoảng ba bốn tầng bánh, trên cùng là mấy miếng khoai lang.

Khoai lang được cắt thành nhiều hình: hình tròn, hình tam giác, hình vuông…

Hàn Trình nhiệt tình giới thiệu:

“Nương, hình tròn là con nè, hình tam giác là anh cả, hình vuông là anh hai…”

Nói xong nó còn chờ mong nhìn Liễu Tố Tố: “Nương, nương nghĩ cha có thích không ạ?”

“Sẽ thích, con yên tâm, cha các con chắc chắn sẽ rất thích!” Liễu Tố Tố cười đáp, với tâm ý này, sao anh có thể không thích.

“Vậy là tốt rồi!”

Hàn Liệt từ sân huấn luyện trở về, còn chưa vào đến nhà, mấy đứa nhỏ đã từ cửa vọt ra: “Cha, chúc cha sinh nhật vui vẻ!”

Hàn Liệt ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra: “Các con còn nhớ à, thế mà cha lại quên mất.”

Không phải Hàn Liệt không nhớ rõ sinh nhật mình, gần đây trong quân đội bận rộn không kịp nhớ, sáng nay cũng không có ai nói nên anh mới không biết.

“Cha, đây là quà bọn con chuẩn bị cho cha, cha mau nếm thử đi!” Hàn Trình bê mâm nhiệt tình mời chào.

Hàn Liệt nhướng mày, cầm lấy một miếng “bánh kem” đưa lên miệng cắn, lông mày nhăn lại.

“Ngon không ạ?”

Hàn Liệt cố nén cảm giác muốn nhổ ra, nuốt bánh quy nuốt: “Ngon lắm.”

Mấy đứa nhỏ nghe vậy mới yên tâm, ngồi trên ghế bắt đầu ăn cơm, Liễu Tố Tố thấy mặt Hàn Liệt tái xanh, suýt nữa cười ra tiếng, cô vội gắp cho anh một miếng táo đỏ.

Quả dại trên núi không dễ tìm, mấy đứa nhỏ tìm được cũng phí không ít công sức, nhưng như vậy cũng che giấu được vị chua, đặc biệt là khi ăn chung cùng bánh quy, vừa chua vừa cứng, Hàn Liệt ăn được là tốt lắm rồi.

Sự chú ý của mấy đứa nhỏ đều đặt lên đĩa xôi ngọt thập cẩm, ai cũng thích thử đồ ăn mới, hơn nữa xôi ngọt thập cẩm nhìn qua là biết rất ngọt, càng làm bọn nó thích hơn.

Dì hai cười nói: “Đây là xôi ngọt thập cẩm sao?”

Hàn Trình cũng hỏi: “Nương, xôi ngọt thập cẩm là gì ạ?”

Liễu Tố Tố lắc lắc đầu, trả lời dì hai nói: “Cũng coi như là vậy ạ, nhưng mà trong nhà không đủ nguyên liệu, con chỉ cho được một ít táo đỏ vào thôi.”

Hàn Trình tiếp tục nói: “Không có cũng không sao, món này nhìn thôi là biết rất ngon rồi!”

Liễu Tố Tố nhìn nó một cái: “Biết là con nhịn không nổi, nhưng phải đợi cha con ăn miếng đầu tiên đã.”

Hàn Trình liền nhìn cha: “Cha mau ăn mau ăn mau ăn!”

Hàn Liệt cũng biết là vợ muốn làm mình vui, sau khi gỡ miếng giấy chúc mừng trên đĩa ra, anh mới gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

Thật ra anh không quá thích ăn ngọt, cảm thấy hơi ngấy, nhưng bởi vì vừa rồi ăn món bánh quả dại nên lúc này vị ngọt lại khá vừa miệng.

“Ngon không ạ?” Hàn Trình hỏi.

“Ngon, mau ăn đi.” Hàn Liệt vừa dứt lời, mọi người cũng nhanh tay gắp món ăn, có vẻ đã sớm đói bụng.

Ăn xong cơm dì hai mới đưa quà mình đã chuẩn bị cho Hàn Liệt, là một đôi giày.

Dì hai may vá lành nghề không kém gì Lữ Linh Chi, sau khi dì hai đến Liễu Tố Tố không còn phải đau đầu vì thêu thùa may vá nữa, nhìn đôi giày mềm mại thoải mái của Hàn Liệt, cô liền thở dài: “Hy vọng sinh nhật con mau tới, để con cũng được chiếm chút hời của dì hai.”

Dì hai cười đáp: “Chẳng lẽ không phải sinh nhật thì không được làm?”

Cả nhà hàn huyên thêm mấy câu, một lát sau mới về phòng nghỉ ngơi.

——

Liễu Tố Tố cứ tưởng ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, qua năm nay mọi chuyện sẽ ổn, nhưng không ngờ tới khoảng tháng 10, khi thời tiết vừa chuyển lạnh lại có một chuyện xảy ra.

Lúc cô từ văn phòng trở về nhà, đang định lấy quần áo mùa đông ra thì nghe được tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu lại nhìn: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”

Hàn Liệt gật gật đầu, lại kéo cô ngồi xuống: “Hôm nay sư trưởng tuyên bố một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Qua hai ngày nữa anh phải ra ngoài nhiệm vụ.” Hàn Liệt rũ mắt trả lời.

Liễu Tố Tố sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu, hiện tại các nơi đều hạn hán nghiêm trọng, để các quân nhân như Hàn Liệt đi làm nhiệm vụ cũng là điều dễ hiểu, cô nhìn anh, hỏi:

“Đoàn trưởng Hàn lo lắng cho cả nhà à?”

Hàn Liệt gật đầu, bình thường đi làm nhiệm vụ anh đã không yên tâm, huống chi là khó khăn như hiện tại.

Liễu Tố Tố trấn an: “Không sao đâu, nhà chúng ta vẫn còn nhiều lương thực, nhất định có thể bình an chờ anh trở về, đến lúc đó em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh, một bàn lớn được không?”

Hàn Liệt bắt đầu trêu ghẹo vợ: “Bồi thường cho anh à?”

Liễu Tố Tố lắc đầu: “Sao lại là bồi thường, cái này gọi là bồi bổ thân thể, anh ra ngoài lâu như vậy, phải bồi bổ cho anh chứ...”

Nói còn chưa dứt lời, giọng cô liền biến mất, chờ đến khi Hàn Liệt lui ra, mắt anh cũng sáng lấp lánh: “Vợ cảm thấy anh còn cần bồi bổ nữa không?”

Liễu Tố Tố trừng anh một cái: “Em nói là chờ khi nào anh về, không phải hiện tại.”

“Cũng giống nhau mà.”

Sự thật chứng minh, không nên nói đàn ông cần bồi bổ, tối hôm đó đoàn trưởng Hàn đã chứng minh cho Liễu Tố Tố thấy điều này.

Cũng may là ngày hôm sau không cần đi làm, Liễu Tố Tố có thể ngủ nướng một lát, bằng không cô nhất định sẽ đuổi Hàn Liệt ra ngoài để anh buổi tối không quấn lấy mình.

Hàn Liệt biết vợ bị mệt, giúp cô đắp chăn lại, dặn dò: “Em nghỉ thêm chút nữa đi.”

Liễu Tố Tố vừa định gật đầu, lại thấy Hàn Liệt mặc áo bông dày, hỏi anh: “Hôm nay anh cũng được nghỉ cơ mà?”

Ở nhà không cần mặc dày vậy đâu.

“Anh lên núi xem có thể bắt được con gì hay không.”

Từ khi thiếu đồ ăn, mọi người rất thích chạy lên núi tìm kiếm, lúc này bộ đội cũng sẽ không nói gì, cho nên ngoài những vùng hoang vắng không ai dám vào, bên ngoài thường xuyên có người qua lại, dù chỉ là một quả trứng chim cũng có thể lấp đầy bụng.

Tuy nói trong nhà còn lương thực, nhưng Hàn Liệt vẫn không yên tâm, dứt khoát nhân dịp hai ngày này rảnh lên núi dạo một vòng, kiếm thêm đồ mang về nhà.



Lúc Hàn Liệt đang định ra cử thì Tiểu Lộ đi ra, nhìn lưỡi hái bên hông anh, hỏi: “Cha, cha đi lên núi ạ?”

Hàn Liệt gật đầu.

“Con đi cùng cha được không?” Tiểu Lộ hỏi với vẻ chờ mong.

Nó là anh cả trong nhà, cha ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy nó sẽ trở thành trụ cột, phải bảo vệ nương, bảo vệ bà và các em, nó muốn học thêm vài thứ.

Hàn Liệt rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, anh vỗ vỗ vai Tiểu Lộ, lần đầu tiên không xem nó là trẻ con: “Được, con vào mặc thêm quần áo đi, cha đưa con đi cùng.”

Tiểu Lộ tươi cười chạy vào nhà mặc quần áo.

Để Tiểu Lộ đi cùng Hàn Liệt, Liễu Tố Tố tất nhiên không cần lo lắng.

Sau hai ngày vất vả, cuối cùng Hàn Liệt và Tiểu Lộ cũng bắt được hai con gà rừng.

So với trước đây, gà rừng gầy hơn hẳn, chỉ có chút thịt nhưng ít vẫn còn hơn không.

Xử lý xong gà rừng, sáng sớm hôm sau Hàn Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ. Theo thường lệ phải đi từ sáng sớm tinh mơ, mọi người đều chưa tỉnh, Liễu Tố Tố dậy tiễn anh.

Tới cửa, Hàn Liệt xoay người ôm cô: “Vợ, chờ anh về nhé.”

“Vâng, anh nhớ chú ý an toàn, giữ gìn sức khoẻ.”

Nhìn bóng dáng Hàn Liệt dần biến mất, Liễu Tố Tố đứng một lúc lâu mới đóng cửa về phòng.

Có lẽ cha ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều rồi nên mấy đứa nhỏ đều đã quen, chỉ có dì hai là không yên tâm, sợ dì ở nhà lại suy nghĩ miên man, Liễu Tố Tố mang vải ra nhờ dì làm quần áo mùa đông.

“Mấy đứa nhỏ đều đã lớn, quần áo cũng chật rồi, dì sẽ may tay áo và ống quần dài ra một chút, sau này cao hơn vẫn có thể mặc tiếp.” Dì hai nói.

Liễu Tố Tố gật đầu, cô không hiểu về may vá lắm, tất nhiên dì hai muốn may thế nào cũng được. Cô cũng mang bông vải mình cất giữ dưới đáy hòm ra, bông này là hai năm trước cô đi chợ mua được, xử lý kĩ rồi nên rất mịn, làm luôn thành áo bông cũng khô.

Bông này để lâu có chút mùi, mang ra hong gió là ổn ngay.

Liễu Tố Tố nói: “Dì hai, con nghĩ mùa đông năm nay chắc sẽ lạnh lắm, dì giúp con nhồi thêm bông vào quần áo nhé, như vậy mới có thể chống rét.”

Người ta nói hè càng nóng đông càng lạnh, mùa hè năm nay nóng ngoài sức tưởng tượng, bây giờ mới tháng 10 đã lạnh thế này, chờ đến tết sẽ càng lạnh nữa.

Với tình hình này rất khó để may toàn bộ quần áo mới, chỉ có thể nhồi thêm bông vào quần áo cũ, ít ra còn có thể giữ ấm.

“Được, để dì làm.” Dì hai gật đầu.

Sự thật chứng minh, lần này Liễu Tố Tố lo lắng không thừa, khoảng giữa tháng 12, thời tiết thật sự càng ngày càng lạnh. Nếu chỉ lạnh thôi thì không sao, nhưng trước tết Nguyên Đán còn có một chuyện lớn xảy ra—— cháy rừng.

Lúc ấy Liễu Tố Tố mới từ Bộ quân vụ trở về nhà, tết không có việc nên nhân viên trong văn phòng được nghỉ, đoàn trưởng Trương còn nói năm nay tuy không có quà tết, nhưng năm sau nhất định sẽ bù cho mọi người.

“Đoàn trưởng định bù bằng cách nào ạ?” Tiền trinh hỏi.

“Cậu còn sợ thiếu phần của mình à? Nếu thiếu tôi lên núi bắt lợn rừng bù cho cậu, được chưa?”

Mọi người phì cười, đoàn trưởng Trương phất phất tay bảo họ đi về trước, lát nữa ông còn phải mở họp, thuận tiện đóng cửa lại là được.

Tiền trinh theo Liễu Tố Tố đi ra ngoài, vừa lúc nói đến chuyện nhà ăn trồng nấm bào ngư nhưng đều chết hết, hiện tại nhờ hắn đến giúp, tốt xấu gì cũng phải trồng được chút nấm để tết còn có cái mà ăn.

Tiền trinh sợ mình làm không tốt nên mới gọi Liễu Tố Tố đi cùng.

Liễu Tố Tố không có việc gì làm, đồng ý đi cùng hắn, trên trở về còn vòng qua thăm ruộng khoai môn.

Khoai môn phát triển rất tốt, tuy lá cây không tính là xanh um tươi tốt nhưng khi đào lên củ cũng không nhỏ.

“Đến tết là ăn được rồi.” Tiền trinh xoa xoa tay, nghĩ đến có đồ ăn liền hưng phấn.

Liễu Tố Tố cười cười, khi vừa định nói nhìn cậu lúc này thật giống Hàn Trình, thì lại nghe được tiếng ầm ĩ:

“Tiền trinh, có phải có người đang kêu không?”

Tiền trinh mờ mịt lắc lắc đầu, đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên: “Bớ làng nước ơi! Cháy rồi! Cháy rồi!”

Liễu Tố Tố hoảng hốt chạy qua.

Chỉ thấy ở triền núi cách đó không xa đã bốc lên khói trắng, có vài người phụ nữ lên núi săn thú đang tìm mọi cách dập lửa nhưng không có tác dụng, mùa đông khô ráo lại có gió lớn, thật vất vả dập được lửa, gió thổi qua lại bùng lên.

Trên núi khắp nơi đều là cây, hạn hán khiến phần lớn cây đều đã chết héo, nếu không nhanh dập lửa, hậu quả tuyệt đối khó lường.

Tiền trinh cũng muốn chạy lên núi, Liễu Tố Tố ngăn hắn lại: “Cậu mau đi gọi tất cả mọi người tới!”

Một mình hắn cũng không làm được gì, có sức lãng phí như vậy, còn không bằng đi gọi mọi người tới.

Tiền trinh vội vàng đi ngay.

Liễu Tố Tố hô lớn với người trên núi: “Mọi người cố gắng khống chế tình hình, đừng để lửa tiếp tục lan lên trên!”

Tiếp theo, cô lại gọi hai quân tẩu khác: “Hai người cùng tôi đi mượn xẻng!”

Hiện tại không có nước, càng không có bình chữa cháy, muốn dập tắt lửa chỉ có thể đào cách ly.

Cũng may hiện tại các nhà đều có xẻng, thấy trên núi nổi lửa, họ cũng nhanh nhẹn mang xẻng ra.

Chờ đến khi tiền trinh dẫn người tới, mọi người vừa lúc mỗi người một xẻng chạy lên núi đào đất, Liễu Tố Tố cũng đi theo.

Nhiều người từng được huấn luyện nên biết đào cách ly thế nào, một số người không rõ, Liễu Tố Tố liền vừa giải thích vừa làm mẫu.

Gió rất lớn, chỉ trong chốc lát lửa lại lan tràn.

Cũng cũng may nơi này là quân khu, dù một nhóm quân nhân đã ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng vẫn còn không ít chiến sĩ ở lại, mọi người ra sức đào bới, đường phân cách lửa dần dần hình thành.

Đến lúc này người nào người nấy mới dám thở phào, tiền trinh muốn nói chuyện, quay đầu lại thấy sắc mặt Liễu Tố Tố đặc biệt khó coi.

“Chị Tố Tố, chị không sao chứ?”

Liễu Tố Tố xua xua tay: “Tôi không sao, chỉ là bụng có hơi đau.”

Có lẽ là kỳ sinh lý tới.

Gần nhất đây cô ăn không ngon miệng, công việc lại bận rộn nên kỳ sinh lý hơi hỗn loạn, cô cũng không có thời gian đi khám bác sĩ, lúc này đau bụng chắc cũng là vì cái này.

Liễu Tố Tố không dám về ngay, ở lại thêm một lát, sau khi chắc chắn đã khống chế được thế lửa, cô mới chào tiền trinh rồi về trước.

Lửa vẫn tiếp tục cháy nhưng đường cách ly đã đào xong, sẽ không có vấn đề lớn, hơn nữa bên kia cũng có rất nhiều người, cô có thể yên tâm.

Sợ mình ở lại lát nữa trên quần sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ, Liễu Tố Tố nhanh chân về nhà xử lý. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là khi cô kiểm tra, bản không phải kỳ sinh lý tới.

“Tiểu Liễu, làm sao vậy?” Dì hai hỏi.

Liễu Tố Tố xua tay, không phải kỳ sinh lý, vì sao bụng lại đau như vậy?

Cô muốn vào phòng nằm một lát xem có phải là bị lạnh hay không, dì hai vừa nghe liền hỏi: “Tiểu Liễu, không phải là con mang thai đấy chứ?”

Liễu Tố Tố lắc lắc đầu: “Không đâu ạ.”

Dì hai tới muộn nên không biết, cô và Hàn Liệt cũng chưa từng nói đến chuyện này, “Bác sĩ nói, xác suất mang thai của con rất nhỏ.”

“Rất nhỏ cũng không phải là không có! Tiểu Liễu, con đi bệnh viện kiểm tra đi, nếu thật sự có thai, đau bụng là vấn đề lớn đấy!” Dì hai lo lắng khuyên nhủ.

Hai người ở cùng một nhà, tuy dì không cố tìm hiểu nhưng vẫn có thể đoán ra, Liễu Tố Tố ít nhất là hai tháng chưa có kinh nguyệt rồi, nếu có thai thật thì sao?

Liễu Tố Tố muốn nói không có khả năng, nhưng nghĩ lại đi kiểm tra một chút cũng có sao đâu, bụng cô đang đau như vậy, nếu thật sự là do kỳ sinh lý sắp tới, mua chút thuốc giảm đau cũng được, bằng không Hàn Liệt không ở nhà, cô mà bị bệnh, dì hai sẽ không lo liệu nổi.

Liễu Tố Tố đã tính toán xong xuôi, nhưng khi tới bệnh viện kiểm tra, cả người cô đều bị sốc: “Anh nói cái gì? Tôi có thai?!”

“Đúng vậy, thai nhi được gần hai tháng rồi, hôm nay do cô vận động mạnh mới dẫn tới việc đau bụng, may là sức khỏe của cô không tệ lắm nên em bé mới không sao, tuy nhiên tôi vẫn kiến nghị cô nên nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày để ổn định lại sức khoẻ.”

Liễu Tố Tố hoàn toàn ngây ngốc, lời bác sĩ nói cũng chẳng vào đầu.

Dì hai biết là cô quá kinh ngạc, bảo cô ngồi xuống trước, còn mình thì hỏi bác sĩ những điều cần chú ý, sợ không nhớ được, dì còn cầm giấy ra viết lại.

Ra đến cổng bệnh viện, bị gió lạnh thổi Liễu Tố Tố mới khôi phục lại tinh thần.

“Gió này lạnh quá, Tố Tố giờ không thể bị lạnh, để dì quàng khăn giúp con.” Dì hai thay Liễu Tố Tố sửa lại khăn quàng cổ, cô nhìn dì hai, lúc này mới tìm được giọng mình: “Dì hai, con có thai rồi?”

“Đúng vậy! Con có thai rồi, tính ra là lúc Tiểu Liệt đi con đã có thai rồi đấy!” Dì hai vui vẻ nói.

Liễu Tố Tố vẫn ngơ ngác: “Nhưng mà trước đây bác sĩ cũng nói, con sẽ khó có thai.”

Dì hai cười tủm tỉm: “Bác sĩ cũng nói là khó thôi mà, đâu phải chắc chắn không có, con và Tiểu Liệt đều tốt bụng, ông trời nhất định sẽ không phụ lòng người tốt!”

Một lát sau dì hai lại cười: “Cũng không biết khi nào Tiểu Liệt mới về, biết được chắc là thằng bé sẽ vui lắm đây.”

Đúng vậy, Hàn Liệt mà biết, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Liễu Tố Tố nghĩ đén đây, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ diệu, cô chậm rãi đưa tay sờ lên bụng.

Nơi đó hiện tại vẫn rất bằng phẳng, nhưng cô lại cảm thấy không giống như trước kia.

Giống như em bé ở bên trong cũng đang vươn tay ra áp lên bàn tay cô.

Đó là con của cô và Hàn Liệt.

Liễu Tố Tố vui sướng bật cười.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc