Rất nhiều quyển sách sẽ trở thành báu vật trong tương lai.
Nếu không bán được, có lẽ đống sách này sẽ bị ném đi hoặc bị thiêu huỷ.
Nhưng nếu bây giờ cô bỏ tiền ra mua, không những có thể lưu giữ lại, mà còn có thể giúp đỡ ông lão.
Một hòn đá trúng mấy con chim.
Dường như người bán sách vẫn còn nhớ rõ An Dạng, gật đầu chào hỏi.
“5 đồng được chứ?”
Vương Tú Tịnh nghe thấy ‘5 đồng’ thì vô cùng sửng sốt, kéo tay An Dạng.
“Chị dâu, chỗ sách này không đáng 5 đồng đâu, hôm nào chúng ta lên huyện mua sau cũng được mà.”
Người nọ nghe Vương Tú Tịnh nói vậy, cũng chỉ có thể cười khổ.
An Dạng nghĩ chắc hẳn gia đình ông lão đang gặp khó khăn rất lớn.
Vả lại, trong lòng cô, những tập truyện này vô cùng đáng giá.
“Được, 5 đồng.”
Vương Tú Tịnh thở dài một tiếng, hai đồng này có thể mua được một cân thịt heo đấy!
Đống sách cũ này đáng giá như vậy sao?
An Dạng lấy tiền đưa cho ông lão, sau đó lần lượt bỏ từng quyển sách vào trong túi xách của mình.
Ông lão kia nhận tiền, sách truyện trước mặt đã trống trơn, liền đứng lên.
“Cô có tiện khi cho tôi biết tên không?”
An Dạng khẽ cười.
“An Dạng.”
Nói xong liền rời đi cùng Vương Tú Tịnh.
Vương Tú Tịnh kéo tay An Dạng.
“Chị dâu, chị không nên nói cho ông ta biết tên. Ông ta từng là địa chủ của xã hội cũ, gia đình chúng ta lại là quân nhân, càng không thể tiếp xúc với những người như vậy được.”
An Dạng nhìn bộ dáng sốt ruột của cô ấy, vội vàng gật đầu.
“Đúng, đúng, cô nói rất đúng. Mau xem đi, không phải cô đang muốn may quần áo cho Tiểu Lan sao? Tấm vải hoa này nhìn đẹp quá.”
Sự chú ý của Vương Tú Tịnh ngay lập tức bị tấm vải thu hút.
Bước tới cầm lên sờ tới sờ lui.
“Tấm vải này đẹp thật đấy. Tiểu Lan nhà tôi không may sinh ra trong thời buổi khó khăn, ăn không đủ no, quần áo đều mặc lại của anh trai. Mấy ngày nữa là sinh nhật 3 tuổi của con bé, tôi muốn may cho nó bộ quần áo mới.”
An Dạng cũng xem xét tấm vải một chút.
“Ổn đấy, bây giờ là mùa hè, mặc cũng không bị nóng. Cô mua đi.”
Vương Tú Tịnh nghĩ đến cô con gái nhỏ đáng thương, cắn răng quyết định mua tấm vải.
An Dạng vốn định rời đi.
Nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy một đứa trẻ đang xách thùng nước lẻn đến một nơi kín đáo.
Cô kéo Vương Tú Tịnh đi theo.
Muốn mua được đồ tốt ở chợ, cần phải có đôi mắt tinh tường.
“Đồng chí nhỏ, trong thùng của cháu là cá sao?”
Đồng chí nhỏ mặc một chiếc áo ba lỗ có vài mảnh vá, quần dài bó ống, giày vải lộ ra đầu ngón chân, cảnh giác liếc nhìn An Dạng.
“Sao cô biết?”
Thùng của cậu bé thùng gỗ, bên trên còn có nắp đậy.
An Dạng chỉ vào ống quần ướt sũng của cậu, và cả mái tóc ướt nhẹp nữa.
Đây không phải bằng chứng rõ ràng của việc lội xuống sông sao?
Đồng chí nhỏ chép miệng.
“Một con ba cân, cô có muốn mua không?”
An Dạng lập tức nở nụ cười.
“Đương nhiên rồi, cháu muốn cái gì, tiền hay là phiếu?”
Đồng chí nhỏ cũng là một cậu bé thông minh, thấy An Dạng hào phóng như vậy liền hỏi.