Anh lấy mấy quyển sách trong cặp ra đưa cho An Dạng.
“Đây là sách tôi mượn về, em đọc thử xem.”
An Dạng nhìn thấy sách thì vui ra mặt.
“Cảm ơn anh.”
Hai người ngồi ở phòng khách, mỗi người cầm một quyển sách.
Thẩm Các lật một trang giấy, vừa quay sang liền bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của An Dạng.
“Có gì thắc mắc, em có thể hỏi tôi.”
An Dạng không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.
Thẩm Các thấy cô như vậy thì há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hơn 8 giờ.
Thẩm Luyện dẫn các em về.
Ồn ào nhốn nháo.
An Dạng gấp sách lại.
“Sách này có quy định thời gian trả không?”
Thẩm Các lắc đầu.
“Không cần vội, khi nào em đọc xong thì đưa cho tôi.”
Lúc này An Dạng mới yên tâm.
Cô đem sách cất đi, sau đó lấy nước trong ấm trà đổ vào một cái chậu lớn, rồi đổ thêm một ít nước lạnh.
“Mấy đứa, mau lại đây rửa chân đi.”
Bốn anh em kéo nhau chạy đến, mỗi đứa ôm theo một cái ghế nhỏ để ngồi xuống rửa chân.
“Rửa chân đi. Mẹ nói nè, ngày mai mẹ sẽ đi chợ, mấy đứa có mong muốn gì không? Cứ nói ra thử xem, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng, xem có cần mua hay không?”
Thẩm Luyện ngồi trên ghế gấp nhỏ, giơ tay đầu tiên.
“Cháu muốn ăn sủi cảo, còn muốn đọc cả sách thiếu nhi nữa.”
An Dạng cong môi, ‘ừ’ một tiếng.
“Được, vậy các con thích gì?”
Thẩm Đồ nhìn anh cả.
“Con muốn ăn đùi gà lớn.”
An Dạng lại nhìn về phía Thẩm Dư.
Thẩm Dư ngày thường luôn ít nói, lúc nào cũng nép phía sau anh trai.
“Thẩm Dư, con muốn thứ gì đều có thể nói ra.”
Thực ra Thẩm Dư có một khuôn mặt rất ‘ngầu’, nhưng lại luôn thẹn thùng.
“Con, con muốn đọc truyện cổ tích.”
An Dạng khẽ gật đầu.
“Truyện cổ tích cũng có điểm giống với sách thiếu nhi.”
“Phương Kỳ, con thì sao?”
Phương Kỳ vẫn còn quá nhỏ, thấy cậu nhóc ngơ ngác cả nửa ngày vẫn chưa nói ra được mình thích gì, An Dạng cũng không bắt cậu nói nữa.