“Anh Phú, vì sao lại tha cho cậu ta! Người này thiếu chút nữa hại chết chúng ta!” trong lòng Hoàng Mao vô cùng khó chịu, người này rõ ràng có thể nhân cơ hội danh chính ngôn thuận mà giết chết Lục Mẫn Chi, tuy rằng Lục Mẫn Chi đã trở về, nhưng có thể nhìn ra được sắc mặt vô cùng kém, dáng đi có vẻ loạng choạng, có lẽ là đã kiệt sức, lúc trước hắn ta giết rất nhiều người, chỉ sợ đám người kia trong lòng đã sinh oán hận.
Đôi mắt của Phú Ca trống rỗng trong giây lát, như thể có thứ gì đó đang xâm chiếm tâm trí hắn ta, hắn ta im lặng, đối với người người bên ngoài, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Tạm thời cậu ta còn có ích.”
Có cái rắm? Hoàng Mao chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng trong lòng vẫn nhẫn nhịn, không cam lòng nhìn qua Phú Ca, nhưng vẫn tức giận ra khỏi phòng Phú Ca.
Đám người còn lại nhìn nhau, trong lòng cũng giống nhau thật khó hiểu, nhưng không giống Hoàng Mao thân thiết với Phú Ca, cũng không có lá gan to như vậy, từ đầu đến cuối cũng không có lên tiếng.
Bên kia, Lục Mẫn Chi nhìn đám người diễn một vở kịch, nhìn thoáng qua cây súng bên hông Phú Ca không nhịn được mà mỉm cười, cái thứ đồ như vậy, làm cho nhiều người phải nghe theo hắn ta?
Ánh sáng đỏ trên cổ tay lóe lóe, 082 tò mò hỏi: “Chủ nhân vì sao không giải quyết bọn họ?”
Lục Mẫn Chi lắc đầu nhẹ: “Não ngươi thông minh, ngươi cũng biết làm cho một người phụ nữ yêu ngươi, dùng cách gì là nhanh nhất?”
“Yêu hay không thì không phải một sớm một chiều thì có thể.” Dừng một chút, 082 nói tiếp.
“Cho nên ngươi chỉ là có một bộ não, mà ta là chủ nhân của ngươi.” Lục Mẫn Chi sờ sờ điểm đỏ ở cổ tay trái, Nguyệt Nha nằm ở bên cạnh, chống đầu nhìn sườn mặt của người con gái đến chán chường: “Không có gì hơn ngoài diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, tiếp theo sẽ dịu dàng che chở cô ấy, lại thiết kế sự khó khăn và tuyệt vọng, sau đó thổ lộ hết với nhau, tình cảm này tuyệt đối sẽ khắc sâu trong lòng như yêu.”
Bộ não có trình tự nhanh chóng suy diễn, qua một lát, 082 vui vẻ nói: “Căn cứ vào suy tính, có 92.7% xác suất.”
“Vậy còn tỷ lệ còn lại thì sao?” Lục Mẫn Chi rủ mắt, kết quả xác suất này hắn cũng không vừa lòng, xác suất còn chưa đủ cao, hắn đã có chút gấp gáp không thể chờ được.
“5.6% có thể là tình thân, 1.49 có thể là ngoài ý muốn sẽ không thành công, còn lại thì không biết.”
Lục Mẫn Chi nhẹ nhàng xoa da mặt mềm mịn của Nguyệt Nha, cảm giác tiếp xúc làm hắn nhịn không được mà lưu luyến, 92.7% sao, hắn sẽ biến xác suất này thành 100%.
Trên mặt vẫn có thứ gì đang quấy rầy chính mình, người con gái hơi hơi nhíu mày, có chút tỉnh táo, theo bản năng duỗi tay muốn gạt thứ đó ra, nhưng tay bị giữ lại không thể nhúc nhích.
Cảm giác bị khống chế như gông cùm xiềng xích làm cho trái tim đột nhiên co rút lại, ký ức đau đớn thống khổ từng chút từng chút hiện lên rõ ràng trong đầu, cuối cùng hình ảnh dừng lại trước khi mình ngất xỉu thì quần áo đã loang lổ vết máu, một hình dáng lảo đảo, rõ ràng là khác thường, mà đến gần dường như chính là, Lục Mẫn Chi...
“Nguyệt Nha, dậy dậy.”
Bên tai vẫn luôn có người đang gọi bản thân, âm thanh lại dịu dàng quen thuộc, giọng điệu lại vô cùng nuông chiều, giống như là giấu giếm tình ý.
Nguyệt Nha mở mắt ra, người đàn ông trước mặt cách mình rất gần, ánh mắt quan tâm nhìn chính mình, khóe miệng hơi cong lên, có vẻ như là tâm tình rất vui vẻ, nụ cười tươi ấm áp như đang tắm mình trong gió xuân, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, đại đa số người thường bởi vì khí chất ủa hắn mà xem nhẹ gương mặt điển trai.
“Anh Lục, em đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới mấy tiếng mà thôi.” Lục Mẫn Chi lấy giày đặt ở mép giường, nhẹ giọng trả lời: “Xuống vận động một chút đi, ngủ lâu quá cũng không tốt.”
Nguyệt Nha vẫn ngượng ngùng, kháng cự nói: “Em tự mình mang.”
Người đàn ông ngồi xổm bên chân cô, ánh mắt trong suốt, giống như động tác mang giày cho cô không có gì là bất thường. Nguyệt Nha từ chối hoàn toàn không có ý nghĩa, người đàn ông thân mật vỗ về mắt cá chân của cô, động tác mang vớ và điều chỉnh giống như vô ý mà trượt qua các ngón chân.
“Đồ ăn đều ở đây, không cần lo lắng bị thiếu thức ăn.” Lục Mẫn Cho kéo ngăn tủ ra, bên tỏng đầy mì gói bánh quy cháo bát bảo và vài thứ linh tinh, còn một bên lại chứa đầy nước khoáng, thế mà òn có một túi gạo cùng mấy túi thịt.
Nguyệt Nha ngoan ngoãn gật đầu: Em vẫn chưa đói bụng.”
Lục Mẫn Chi nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, nhịn không được duỗi tay ra sờ đầu cô, sợi tóc mềm mại, ánh mắt di chuyển xuống bên dưới, cái cổ trắng ỗnn bởi vì ngẩng lên nhìn thon dài hơn, là da trắng như sứ nhìn có vẻ mong manh, cơ thể sau khi được 082 chữa trị vô cùng xinh đẹp, điều này không thích hợp khi sống ở một khu tầng hầm.
Nguyệt Nha kéo kéo cổ tay áo của hắn, có chút lo lắng: “Anh Lục, Phú CA bọn họ muốn giết người.”
“Không cần lo lắng, bọn họ không giết được anh.” Khóe miệng của Lục Mẫn Chi nhếch lên, mang theo nét trào phúng.
Xem ra ánh mắt của Nguyệt Nha là thật sự lo lắng, giống như ảo thuật mà trong túi móc ra hai cây súng, an ủi nói: “Anh ở bên ngoài nhặt được cái này, bọn họ không dám đụng đến anh.” Đưa cho Nguyệt Nha giữ một cây, cảm giác tiếp xúc có chút lạnh lẽo làm cho người con gái có chút không quen. Lục Mẫn Chi giữ chặt tay cô, hơi hơi cúi người, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Nguyệt Nha, người mà anh Lục lo nhất chính là em.”
Nguyệt Nha nắm chặt lấy tay hắn, tay hắn lành lạnh, làm cho cô có chút run rẩy, chỉ có thể liều mạng gật đầu: “Em nhất định sẽ bảo vệ chính mình thật tốt.”
Lục Mẫn Chi mỉm cười, ngón tay vuốt vẻ mặt cô, nhìn chăm chú vào Nguyệt Nha, cánh tay nâng lên vách tường tùy ý bóp cò súng: “Như vậy, khóa thứ nhất, chính là nổ súng.”
Viên đạn khảm sâu vào vách tường, phát ra âm thanh chói tai, âm thanh chói tai này ở tầng hầm lại vô cùng lớn, tiếng bước chân hỗn loạn phía xa xa vang lên, nhưng người đó khẳng định sẽ vì tiếng súng mà ập đến đây....
Lục Mẫn Chi quay đầu lại, ánh mắt sâu xa, nhìn Nguyệt Nha, nhấn mạnh từng chữ: “Nổ súng không sợ hãi.”