Thao Túng Đại Lão: Sống Sót Trong Tầng Hầm Ngầm

Chương 5: Thất hình đại tội - Tầng hầm ngầm 5

Trước Sau

break

Khi Nguyệt Nha tỉnh lại lần nữa, thế mà lại phát hiện bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường, chiếc nệm mềm mại, thảm lông có chút mỏng, nhưng mà dường như rất giống với chiếc giường ở nhà, nhưng nhìn kỹ không gian xung quanh, liền dễ dàng nhận ra đây chỉ là một căn phòng trong tầng hầm mà thôi.

Bước xuống giường, lại lần nữa kinh ngạc, quần áo trên người cô sạch sẽ như được giặt mới, cẩn thận ngửi ngửi, trên cơ thể không có bất kỳ một mùi tanh hôi nào, cơ bắp khớp xương giãn ra thoải mái, cả người trong nhẹ nhõm hẳn lên.

Rất kỳ lạ.

Trong phòng chỉ có một cái bóng đèn nhỏ, Nguyệt Nha sờ sờ thảm lông mềm mại sạch sẽ ở mép giường, có loại cảm giác như đang nằm mơ.

“Em dậy rồi.”

Nguyệt Nha ngẩng đầu, người nói là Lục Mẫn Chi.

Vẫn là mái tóc có chút dài như trước, mái tóc đó che khuất đi chân mày của hắn, dáng người cao và gầy, gương mặt anh tuấn nho nhã, quần áo sạch sẽ.

Nguyệt Nha không lên tiếng chỉ quan sát hắn, không hiểu sao lại có cảm giác như không giống là hắn, ký ức trước khi hôn mê lại hiện lên, cô nhéo nhéo ngón tay, đè nén suy nghĩ mà nghe hắn nói lời quan tâm.

“Đói bụng không, ăn một chút gì đi.” Lục Mẫn Chi kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một bát cháo Bát bảo, mấy gói lạp xưởng, bánh mì, và một chai nước.

Nguyệt Nha nhận lấy, trong lòng càng thêm tò mò, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Sao lại có nhiều đồ ăn như vậy?” Động tác trên tay cũng không dừng lại, trực tiếp mở bát cháo ra, nuốt vào từng muỗng, rất lâu rồi không ngửi thấy được mùi thơm của gạo, cảm giác ngon miệng ở đầu lưỡi đều gần như quên mất.”

Lục Mẫn Chi ăn uống điềm đạm hơn nhiều, không vội vàng cũng không chậm chạp, cả người nhìn thoáng qua có vẻ thoải mái, hưởng thụ, Nguyệt Nha nhìn hắn, cảm thấy giống như trở về lúc còn đang yên bình, khi đó Lục Mẫn Chi cũng như vậy, làm cho người ta thật muốn đến gần hắn, khí chất ung dung trầm ổn.

“Về sau vẫn luôn có.” Giọng điệu mềm nhẹ ôn hòa, mang theo một chút cưng chiều.

Nguyệt Nha một tay cầm muỗng, lông mi chớp chớp: “Lục Mẫn Chi, em nhớ nhà.” Âm thanh mềm mại nhẹ nhàng, giống như một động vật nhỏ đang làm nũng,

Con ngươi Lục Mẫn Chi rủ xuống, người con gái trước mặt có gương mặt non nót trắng nõn mang theo vài nét hoảng sợ cùng tủi thân, tuy rằng không biểu hiện ra ngoai, nhưng trong ánh mắt loại hiện lên vẻ ỷ lại theo bản năng, giọng điệu mềm mại làm cho hắn vô cùng thoải mái, như thể đang có ai đó thổi vào trái tim mình, tê tê.

“Rất nhanh liền có thể về nhà.” Lục Mẫn Chi vuốt ve gương mặt của cô, cái má mềm mại làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay. Ngay khi quay về, em muốn gì, đều sẽ có.

Nguyệt Nha có chút đỏ mặt kéo tay hắn ra, không cho hắn sờ thêm nữa, vốn đang có rất nhiều thắc mắc cần giải đáp, lại bị động tác thân mật của hắn là cho mờ mịt, thắc mắc vốn đã bị lãng quên.

“Ngủ đi, nghỉ ngơi thêm một lát.” Lục Mẫn Chi thuận theo tay của cô, lại xoa xoa vai cô, đầu hơi cúi thấp, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô: “Đã không còn việc gì, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”

Nguyệt Nha vốn định lắc đầu nói chính không buồn ngủ, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của Lục Mẫn Chi, cô liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến không nhịn được mà ngáp một cái, suy nghĩ muốn kháng cự lên tiếng: “Lục Mẫn Chi.”

Miệng vừa mở đã không còn sức nói nữa, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, buồn ngủ như thể không nhịn được, giây tiếp theo đã ngủ mê man.

Lục Mẫn Chi mỉm cười: “Thật ngoan.”

Vốn ở tầng hầm rất oi bức, lúc này trong không khí phảng phất giống như có điều hòa, trên người hai người lại không có cảm giác lạnh lẽo, làn da vô cùng mát mẻ.

Lục Mẫn Chi cởi giày đi lên giường, ôm thân thể của Nguyệt Nha, để cho Nguyệt Nha dựa vào người mình, vòng tay qua cởi bỏ áo ngực của Nguyệt Nha, động tác vô cùng nhuần nhuyễn thuần thục, sau khi quần áo cởi ra được xếp lại gọn gàng đặt ở mép giường, để thân thể Nguyệt Nha trần trụi ở trên giường, lúc này mới từ từ đánh giá từ đầu tới chân.

Làn da của người con gái rất trắng, có thể nhìn ra được cuộc sống từ nhỏ cho đến lớn luôn khá giả, cảm giác chạm vào rất mềm mại, giống như một cánh hoa mỏng manh. Lúc này thân thể trần trụi của người con gái không hề chống cự hiện lên trước mặt mình, Lục Mẫn Chi cảm giác bản thân mình bị xẻ thành một nửa, một nửa không thể giấu được tình yêu mãnh liệt mà nóng rực, một nửa kia là lý trí lạnh nhạt gần như tảng băng.

Một luồng sáng màu đỏ nhỏ như hạt gạo xuất hiện, có một loại âm thanh nhàn nhạt như của máy móc: “Chủ nhân, điều này không nên, ngài không thể để tình cảm còn sót lại trong cơ thể này ảnh hưởng.”

Ngón tay của Lục Mẫn Chi hơi nhúc nhích, một ánh sáng màu xanh lam từ thân thể Lục Mẫn Chi phát ra, vòng sáng vừa lóe lên, tạo thành dáng vẻ thân hình màu lam, trông giống như linh hồn và thể xác bị tách rời, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng vẫn cứng đờ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Nguyệt Nha lại dịu dàng, tỏa ra tình yêu làm người ta ngưỡng mộ.

Bóng người màu lam lạnh nhạt nói: “082, thân thể này và ta cũng đã có độ phù hợp đến bốn mươi tám phần trăm, ảnh hưởng thì không thể tránh khỏi.”

Chấp niệm quá lớn của thân thể này chưa tiêu tan, sẽ ảnh hưởng vào ý thức của người bám vào, tuy rằng điều này mọi người đều biết, nhưng linh hồn tiêu tan thì chấp niệm sẽ ở lại trong thân thể, rất ít tình huống xảy ra, sẽ đối với loại ký sinh nảy ra ảnh hưởng mạnh mẽ. Nhưng mà còn có ngoại lệ, huyết mạch hệ vương lựa chọn ký sinh chỉ ưu tiên lựa chọn độ phù hợp của thân thể, nguyên nhân chỉ cần là truyền lại huyết mạch đời sau.

Máy móc 082 lại im lặng một lúc lâu, dường như là đang tính toán điều gì đó: “Nếu để độ phù hợp càng cao, việc sinh sản đương nhiên sẽ có tỉ suất cao, nguyên nhân chấp niệm của thân thể này là cô gái đó, muốn đạt đến độ phù hợp là tám mươi phần trăm hoặc cao hơn nữa, chỉ có thể bắt đầu từ cô gái này, 082 kiến nghị kết hợp thành đôi.”

Ánh sáng màu lam khẽ động, lại lần nữa trở về trong thân thể.

Lục Mẫn Chi lẳng lặng nhìn Nguyệt Nha đang ngủ say, con ngươi màu đen láy lóe lên tia sáng, tiếp nhận toàn bộ ký ức và tình cảm của hắn, đương nhiên với Nguyệt Nha cũng không có sự lạnh nhạt và xa lạ nào, điều tương phản chính là, cô lại đang ở bên cạnh, thân thể này từ trong xương cốt lại tỏa ra sự mát mẻ cùng vui sướиɠ. Độ phù hợp cơ thể rất nhanh sẽ đến một nửa, loại cảm giác này không thể tránh khỏi ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, không có cách nào né tránh, không thể khắc chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảm mãnh liệt trào ra.

Hắn là một thợ săn có kiên nhẫn, hắn nguyện ý chờ, vì độ tương thích, càng là vì sinh con.

Ánh sáng màu đỏ trên cổ tay nhấp nháy, dường như là đồng ý với suy nghĩ của hắn.

Thân thể trần trụi cùng với làn da trắng nõn của người con gái trước mắt, dáng người cân đối, dường như có thể nhìn ra cao khoảng một mét sáu mươi lăm, cân nặng bời vì hai tháng mất dinh dưỡng mà có chút gầy đi, thoạt nhìn khoảng bốn mươi ký, xương cằm nhô ra, dường như không hề có chút thịt nào, làm cho người ta vô cùng đau lòng. Tóc bởi vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vừa dài vừa xơ, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, đường nét thanh tú, đôi mắt Lục Mẫn Chi nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô không hề dời đi, ngây ngốc từ từ cúi đầu, mãi đến khi hơi thở đều đều phả vào mặt mình thì mới tỉnh táo lại, hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng không mang theo sự nguy hiểm nào, bên dưới nữa là đôi môi hồng hào, môi trên hơi nhô ra, môi dưới là no đầy có chút vểnh, chọc cho người ta muốn trộm đi.

Thân thể lại tỏa ra một loại độc giống như khao khát du͙© vọиɠ, loại này hoàn toàn làm cho Lục Mẫn Chi cảm thấy có chút mê muội, thuận theo đó mà cúi đầu liếʍ láp đôi môi, trong đầu phản xạ ra đủ loại giáo tình hôn môi khác nhau, Lục Mẫn Chi như được chỉ dẫn, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng của người con gái, trượt từ hàm trên xuống dưới, Nguyệt Nha đang ngủ say có cảm giác ngứa ngáy mà ưm ư thành tiếng, âm thanh này phát ra như cởi bỏ nút thăt, giây tiếp theo Lục Mẫn Chi dùng đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại, tập trung mυ"ŧ liếʍ, Nguyệt Nha không thể ngăn cản được, lưỡi dường như bị Lục Mẫn Chi hút đến tê dại, nước bọt hai người trao đổi qua lại, thân mật làm cho người ta nhìn thấy sẽ đỏ mặt ngại ngùng.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc