Nguyệt Nha cố gắng giữ cho mặt bản thân không thay đổi, lúc đi ngang qua Lục Mẫn Chi, lại nghe hắn trầm tĩnh nói: "Mỗi ngày em đều đến phòng Mộng Mộng ngay ngốc nửa tiếng."
Diễn xuất của Nguyệt Nha xém chút không giữ được, nhưng cũng không có ý định để ý đến hắn, chỉ là trong lòng hừ nhẹ, hiện giờ anh biết bị giấu diếm là cảm giác gì rồi chứ? Đáng đời anh dám giấu em gì đó!
Trận đơn phương chiến tranh lạnh này không thể tiếp tục kéo dài nữa, Lục Mẫn Chi không nhẫn nại được kéo cổ tay cô lại, chỉ kéo nhẹ nhàng, dịu dàng dẫn người vào trong lòng mình.
Nguyệt Nha chỉ cảm thấy thân thể nhoáng lên một cái, người đã ngồi yên trên đùi của hắn, ngẩng đầu muốn nói gì đó, nụ hôn liền rơi xuống.
Mấy ngày không hề tiếp xúc tay chân, mỗi một tấc da của Lục Mẫn Chi đều đang đói khát kêu gào, hận không thể lập tức ôm cô gái nhỏ trở về phòng liếʍ qua liếʍ lại một lần.
Đầu lưỡi gần như đấu đá lung tung rồi xông vào, lưỡi bị hắn mυ"ŧ đến mức gần như tê dại, hình như nướu cũng bị hắn liếʍ láp, càng không cần phải nói đến cánh môi đang bị hắn liếʍ láp khẽ cắn không ngừng, Nguyệt Nha nhẹ nhàng thở hổn hển, đôi tay vô lực bị ép vòng qua cổ hắn, giống như đang nhiệt tình nghênh đón hắn.
Hôn xong, Nguyệt Nha cảm thấy môi mình có thể đã sưng lên, cô xấu hổ đến cực điểm đẩy hắn ra kéo tay mình, trầm giọng nói: "Lục Mẫn Chi! Anh, anh thật quá đáng, thả em ra!”
Lục Mẫn Chi thở dài thỏa mãn, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có chỗ an ủi, loại cảm giác này hắn chưa từng cảm nhận được lúc ký sinh ngày xưa, giống như cả người đều trúng độc, gần như ép bức người ta không khống chế được, ký sinh vào con người trong tinh cầu này thật sự có đúng hay không, nhưng, hắn đã không thể buông ra được.
Anh không để ý tới lời nói của cô, đầu lại nghiêng về phía trước, làm bộ muốn hôn cô.
Nguyệt Nha chưa từng gặp được người lưu manh như vậy, căn bản cô lại không chán ghét hắn, thậm chí cô bị cưỡng hôn nhưng một chút ác cảm ghét bỏ cũng không có, không có cách nào lạnh mặt mắng hắn.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ cảm thấy hắn không tôn trọng mình, hai tay che miệng hắn đang lại gần. Ai biết tên lưu manh này không hề để ý, bĩu môi hôn lòng bàn tay cô một cái, Nguyệt Nha sợ tới mức lập tức đỏ mặt rụt tay về, lòng bàn tay nhạy cảm còn sót lại cảm giác ngứa ngáy, khiến cho lòng người run rẩy.
“Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, Nguyệt Nha của anh." Lục Mẫn Chi nắm tay cô, hôn lên ngón tay cô, động tác dịu dàng thương tiếc, giống như đối xử với trân bảo, nhẹ giọng nỉ non.
Chút vướng mắc cuối cùng trong lòng Nguyệt Nha trong nháy mắt đã biến mất, cô không nhịn được nở nụ cười, được rồi coi như dù Lục Mẫn Chi giấu diếm cô gì đó, vậy trước hết cô không so đo với hắn, hắn sẽ không hại cô.
Ngay cả tinh thần lực Lục Mẫn Chi cũng chẳng cần dùng đến, chỉ nhìn biểu cảm và ánh mắt của cô, thì đã biết cô không còn hờn dỗi mình nữa, lập tức càng ngày càng càn rỡ, tay trái ôm eo bắt đầu không đứng đắn vuốt ve, còn có dấu hiệu luồn vào trong áo.
Nguyệt Nha kiên định kéo đôi tay được voi đòi tiên của hắn ra, nghiêm túc nói: "Anh Lục, em biết anh gạt em một số chuyện, nhưng nếu như chúng ta ở cạnh nhau, em hy vọng giữa chúng ta không có bí mật, không có sự lừa gạt."
Lục Mẫn Chi vốn không nghe lọt, vào tai trái ra tai phải, vốn dĩ hắn không có để lời này ở trong lòng. Loại lời này không phải lần đầu tiên hắn nghe, lúc ký sinh chủng tộc khác ngày xưa, ký chủ đã có bạn đời cũng sẽ nhận ra được gì đó rồi nói mấy lời này, Lục Mẫn Chi cố ý tiết lộ chút dấu vết, nhưng thường thường thì sau khi phát hiện sự thật, chỉ có hai con đường, một là tuyệt vọng tự sát, hai là giết chết người ký sinh.
Hắn nhéo nhéo thịt mềm bên hông Nguyệt Nha, không yên lòng suy tư, ký sinh— chỉ sợ toàn bộ tinh cầu đã bị người Edvard ký sinh xong cả rồi— Nguyệt Nha không có khả năng biết bí mật lớn nhất của mình.
Nguyệt Nha nhìn bộ dạng này của hắn, không nhịn được tức giận, bật thốt lên: "Anh đã không muốn nói, thì em cũng sẽ không thể ở bên cạnh anh."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nguyệt Nha không nhịn được muốn đánh mình, muốn thu lại lời nói cũng không thể nào.
Ánh mắt Lục Mẫn Chi sáng lên, đã biết được tin tức chính mình muốn, trong đáy lòng cô gái nhỏ chắc chắn cũng mình, không nhịn được tươi cười nói: "Đã như vậy, thế thì anh sẽ nói cho Nguyệt Nha biết vậy."
Nguyệt Nha nghi ngờ nhìn hắn: "Anh không được gạt em, bằng không anh lại phải có thêm một cái lịch sử đen tối."
"Đương nhiên sẽ không lừa em, sau khi anh nói xong, em có thể tự mình phân biệt thật giả, chuyện này là thứ em vẫn luôn muốn biết." Cái miệng trên mặt Lục Mẫn Chi đầy lời nói dối, nhưng không hề có chút chột dạ, ánh mắt trong veo, vô cùng bình tĩnh.
Nguyệt Nha nửa tin nửa ngờ, cô muốn biết nhất… Bỗng nhiên, cô không muốn tiếp tục, không phải thứ cô tò mò nhất là vì sao Lục Mẫn Chi thay đổi lớn như vậy ư? Nhưng cô không muốn làm tổn thương hắn, cô muốn biết chân tướng cũng chỉ vì muốn hiểu rõ hắn, có lẽ hắn gặp khó khăn, có lẽ hắn gặp phiền toái, cô muốn giúp hắn, muốn đứng bên cạnh hắn, không hơn.
Lục Mẫn Chi hiểu rõ cô hơn bất kỳ người nào, hắn biết Nguyệt Nha suy nghĩ gì, cho nên hắn càng không thể nói chân tướng cho cô, chỉ sợ sự thật này, cho dù là ai cũng chẳng dễ tiếp nhận.
"Chỉ sợ cái đường hầm đó không thể đi vào nữa, những thứ tiếp tế kia do có người cố ý đặt ở đó, ngày đó anh chỉ nhìn thấy một số nhân viên y tế mặc đồ phòng hộ màu trắng đang làm gì đó ở dưới cùng, sau đó đã bị bắt được, bọn họ tiêm cho anh một mũi chất lỏng, sau đó cho anh tiếp tế, rồi thả anh quay lại."
Lục Mẫn Chi nghiêm túc nói hươu nói vượn, nhưng cái này đáng tin hơn nhiều so với có quái vật trong đường hầm của A Kiện, hơn nữa Lục Mẫn Chi còn nói mình bị tiêm vào thứ gì đó không biết tên, càng khiến cho Nguyệt Nha hoảng sợ lo lắng, sơ hở khó chú ý trong lời nói cũng bị xem nhẹ.
"Anh có cảm giác thân thể chỗ nào không thoải mái hay không, có thấy đau hay không, nếu có vấn đề nhất định phải nói cho em biết, Mộng Mộng nói với em đám người Hoàng Mao hình như biến thành một người khác, kinh khủng hơn chính không cần ngủ, chẳng ăn gì cả." Nguyệt Nha gần như muốn xé quần áo hắn ra nhìn xem cơ thể có vết thương nào không.
Lục Mẫn Chi cười nhẹ, thân mật hôn nhẹ lên chóp mũi của cô, không nhanh không chậm nói: "Đừng lo, anh cảm thấy có thể thuốc chúng ta tiêm khác nhau." Không thể giằng co, hắn tùy tiện lựa lời nói, hắn cũng tùy ý lôi ra suy đoán đáng tin cậy, cuối cùng là trấn an Nguyệt Nha.
“Đừng lo, anh không sao.” Lục Mẫn Chi đan mười ngón tay cùng cô, hôn chụt cô một cái, thở dài thỏa mãn nói: "Nguyệt Nha, chúng ta ở cạnh nhau được không? Hửm?”
Nguyệt Nha nghiêng đầu, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: "Ừm.”
Lục Mẫn Chi cười khẽ: "Nguyệt Nha, anh nghe không rõ.”
“Thưa, em nói là.” Nguyệt Nha thẹn quá hóa giận lớn tiếng nói: "Em đói bụng, đi chuẩn bị đồ ăn cho em."
Lục Mẫn Chi lại nhịn không được hôn cô một cái, mới ôm lấy cô đặt xuống ghế bên cạnh, lúc này mặt mới mang ý cười bước trở về phòng.
Nói là chuẩn bị ăn, bất quá cũng chỉ là lựa chọn giữa bánh bích quy, đồ hộp, bánh mì, cháo Bát Bảo các loại mà thôi, những thứ này chỉ được no chứ không có chất dinh dưỡng gì. Tuy rằng mọi người đều ăn những thứ này như nhau, nhưng dáng vẻ sắc mặt của Nguyệt Nha càng ngày càng tốt, sắc mặt những người còn lại trong tầng hầm ngầm vẫn vàng như nến tóc khô cứng.
“Anh đút em.” Không thể từ chối, Lục Mẫn Chi cắn một miếng thịt khô, một nửa ở bên ngoài, dựa gần lại muốn đút cho Nguyệt Nha.
Quá xấu hổ, Nguyệt Nha cúi đầu không muốn để ý tới hắn, nhưng cằm lại bị hắn nâng lên, thịt khô đã đụng đến môi của cô.
Quá mất liêm sỉ, Nguyệt Nha xấu hổ nhắm mắt, há mồm cắn miếng thịt khô Lục Mẫn Chi ngậm tới, hàm răng nho nhỏ cắn một cái đã muốn rút lui, lại bị hắn liếʍ môi.
Nguyệt Nha cuống quýt nuốt thịt khô đã nhai nát trong miệng xuống, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy Lục Mẫn Chi ngậm bánh bích quy lại gần, không nhịn được nói: "Anh Lục, đừng làm loạn.”
Lục Mẫn Chi không nói lời nào, trực tiếp hành động đại biểu cho ý tứ của hắn, hai đôi môi tiếp xúc, bánh bích quy vỡ thành hai nửa, bị Lục Mẫn Chi dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng của cô, tiện thể còn mυ"ŧ vào sâu trong cô, trao đổi nước miếng, miếng bánh bích quy nhỏ kia vỡ thành mảnh vụn ở trong miệng, cũng chẳng biết đã bị ai nuốt xuống.
Sắc mặt của Nguyệt Nha luôn ửng đỏ, há mồm cắn đồ ăn bên miệng Lục Mẫn Chi, không giãy dụa nữa, một đôi mắt ngấn nước tròn trịa, bờ môi trở nên căng mọng vì vừa mới hôn, lộ ra lớp óng ánh sáng bóng.
Lục Mẫn Chi nhìn đôi môi kia, yết hầu hơi giật giật, cố gắng kìm nén, cô gái nhỏ dè dặt xấu hổ, thời gian còn lại hôm nay chỉ sợ không thể tùy ý hôn cô, cô gái nhỏ không hề biết rằng, chuyện thân mật vui sướиɠ nhất, bọn họ sớm đã làm qua.