“Phú Ca, chúng ta thật sự bỏ qua cho Lục Mẫn Chi à? " Hoàng Mao không cam lòng căm tức nói.
Mấy tên đàn em còn lại nhìn nhau một cái, có người xưa nay gan lớn mở miệng: "Nhị ca, chúng ta nên nghe Phú Ca, Phú Ca tự có chủ ý của mình." Hoàng Mao hầu như là người phát ngôn của Phú Ca, luôn được người khác nịnh nọt đổi thành nhị ca.
Hoàng Mao bị bác bỏ, nhìn kẻ mở miệng là Phong Tử người bình thường đều muốn nổi bật trong mọi việc , oán hận tức giận trong lòng nháy mắt phát tiết bỗng mở miệng: "Tôi nói chuyện với Phú Ca, thứ chó tạp chủng cậu chen miệng làm gì!"
Phú Ca vốn vẫn đang cân nhắc trong lòng, thấy bọn họ muốn cãi nhau, càng phiền lòng hơn, quát lớn: "Ầm ĩ cái gì! Ra ngoài hết cho tôi!" Nhìn bóng lưng Hoàng Mao rũ xuống, lại nói: "Chuyện này có vấn đề, tôi sẽ suy xét trước.”
Suy xét, suy xét, lại con mẹ nó suy xét!
Hoàng Mao mạnh mẽ đóng cửa lại, trong lòng vô cùng hậm hực. Hắn ta cũng không đến mức ngốc đầu óc ngu si, mặc dù làm việc có phần lỗ mãng xúc động, nhưng cũng tự có chỗ đặc biệt cẩn thận, bằng không cũng sẽ không được Phú Ca tin tưởng, trở thành Nhị ca.
Chẳng qua lần này, hắn ta thật sự không nghĩ ra vì sao Phú Ca hết lần này đến lần khác, hết lần khác tha cho Lục Mẫn Chi, hai ngày nay đều cãi vã với Phú Ca vì Lục Mẫn Chi. Hoàng Mao căm hận nghiến răng, hắn ta vẫn luôn ra tay trước chiếm lợi thế, vốn dĩ tình cảm với Phú Ca không tệ, sau tận thế lại bởi vì tính cách gần giống nhau, bản lĩnh hỗ trợ lẫn nhau, lại ở cạnh cấu kết với nhau làm việc xấu.
Chạng vạng tối ngày đó chứng kiến mấy kẻ lén lút lẻn vào tầng hầm ngầm, hắn ta liền mang theo mấy tên đàn em cùng với Phú Ca chen vào tầng hầm ngầm cứng rắn dọa dẫm, chỗ tầng hầm ngầm này hầu như đã được chuẩn bị đầy đủ nên thật sự có thể xem là thiên đường, mà cuối cùng bọn họ cũng thành công trở thành "Thượng Đế" của tầng hầm ngầm này. Một khi bắt đầu giết một người, tiếp đó cũng chẳng còn tí lo sợ thấp thỏm nào, nếu như không nghe lời thì giết.
Có ăn có uống, tùy tiện chơi gái, không cố kỵ gì, không có pháp luật không có tín ngưỡng, chốn vui vẻ này, rất tốt.
Hoàng Mao cười nhạo, nếu như đây là tận thế, thật hy vọng sau này vẫn luôn tận thế.
Nếu Phú Ca đã sợ tay sợ chân, không dám làm việc, vậy thì hắn ta sẽ làm, hắn ta cũng chẳng sợ, Hoàng Mao cười lạnh.
Mấy tên ấy mở cánh cửa sắt cô nề của tầng hầm ngầm ra, Hoàng Mao dẫn đầu đi ra ngoài, ánh đèn trên đỉnh đầu ở đường hầm sáng ngời như ban ngày, bước vào lối đi, mặt tên đàn em phía sau mang một ít sợ hãi, nắm chặt gậy sắt trong tay, kiên trì đi theo Hoàng Mao bước về phía trước.
“Phú Ca, bọn họ đi rồi.”
Mãi cho đến khi bóng lưng đám người Hoàng Mao ở trong lối đi càng ngày càng xa, đến khi thu nhỏ lại thành một điểm, đóng lại cửa sắt vừa dày vừa cô, Phong Tử không kiềm chế được tìm Phú Ca báo lại việc này.
Phú Ca gật đầu, khẽ thở dài, nhưng cũng không nói lời nào.
Phong Tử đảo mắt, có sự thăm dò mở miệng nói: "Phú Ca không cần lo lắng, có lẽ Nhị ca thật sự có thể ở trong lối đi tìm được nhiều súng ống và đồ ăn.”
“Có lẽ vậy. " Phú Ca vung tay bảo Phong Tử rời đi, ai mà không vì chữ lợi, hắn ta biết Phong Tử nghĩ gì.
Trong đầu nhớ tới ngày đó Lục Mẫn Nhất chật vật từ trong lối đi trở ra, thoạt nhìn hầu như bộ dáng không chống đỡ nổi, lại mang theo súng ống và đồ ăn, cứng rắn hù dọa tất cả mọi người, hắn cầm súng chĩa vào mình, bởi vì mất máu suy yếu nên cánh tay còn run rẩy, nhưng mình lại thật sự hoảng sợ, cứ vậy mà thả hắn đi.
Hôm nay cẩn thận nghĩ lại, từng màn từng màn chiếu lại, chỉ cảm thấy Lục Mẫn Chi hoàn toàn thay đổi thành một người khác, thật sự khác xa một trời một vực, trong lòng hắn ta hơi không thoải mái, luôn cảm thấy không chỉ có Lục Mẫn Chi thay đổi, bản thân hình như cũng có chút không thích hợp.
Lùi một bước mà nói, nếu Lục Mẫn Chi nói trong lối đi có súng ống đồ ăn, vậy thì cho dù như thế nào, cũng phải có người lần nữa đi điều tra một phen, nếu Hoàng Mao chủ động đi, vậy hắn ta cũng sẽ không ngăn cản hắn ta. Thứ không biết luôn khiến cho người ta sợ hãi, hắn đối với lối đi bên ngoài tầng hầm ngầm không có nửa phần thiện cảm, thậm chí còn nhận định rất chắc chắn, cảm thấy lối đi này tuyệt đối không có chuyện gì tốt, nhưng sự tình đã đi đến bước này, đã không còn đường lui...
Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu thật sự có một ngày phải chết, hắn ta sẽ cam tâm tình nguyện.
Một giây sau, lại bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Thứ cam chịu đối mặt với cái chết này tuyệt đối không phải hắn ta.
Tại sao......
Dường như thứ gì đó trong người, cải tạo bản thân từng chút từng chút...
————————————————————
"Cho dù hắn ta phát hiện không đúng, cũng vẫn vô ích." Lục Mẫn Chi thản nhiên nói, tinh thần lực không kiêng nể gì bao phủ toàn bộ tầng hầm ngầm, cho dù hơi thở yếu ớt vẫn có thể cảm giác được, càng không cần phải nói đến động tĩnh phản bội lớn như vậy của Hoàng Mao và việc vắt óc suy nghĩ của Phú Ca.
082 không hiểu: "Chủ nhân, đến cuối cùng ngài muốn làm gì?"
Lục Mẫn Chi đang lười nhác dựa vào vách tường nhìn Nguyệt Nha chạy vòng quanh hành lang, ngón tay chỉ vào vách tường, giọng nói bình tĩnh: "Đương nhiên là khiến cho cô ấy yêu tôi.”
“Độ phù hợp... " 082 yên lặng nhắc nhở:" Chủ nhân, độ phù hợp rớt còn 6 điểm.”
“Không vội, tôi sẽ thay thế Lục Mẫn Chi, nhưng tôi không phải Lục Mẫn Chi.”
Nguyệt Nha ở xa xa nhìn qua, hắn không dấu vết lộ ra nụ cười ấm áp với cô, mi mắt cô gái chợt cong cong tươi cười sáng lạn.
Cuối cùng hai mươi vòng chạy vòng quanh đã xong, Nguyệt Nha thở hổn hển nhận lấy bình nước Lục Mẫn Chi đưa qua, vội vàng uống một ngụm lớn, thân thể của cô vẫn quá yếu còn quá lâu không rèn luyện, bây giờ vô cùng mệt mỏi.
Tầng hầm ngầm vốn không lớn, huống chi một đoạn hành lang ngắn hai mươi vòng chạy qua lại cũng chỉ không khác năm vòng 400 mét lắm, vậy mà mệt không chịu nổi.
Lục Mẫn Chi lau lau mồ hôi trên sườn mặt và trán của cô gái, sau khi vận động, gương mặt cô gái hồng hào khỏe mạnh, ánh mắt trong như nước đen bóng vô cùng có thần, mồ hôi trong suốt càng làm nổi bật làn da trắng nõn, hai bên tóc mai đã bị thấm ướt mồ hôi, ngũ quan mềm mại động lòng người giống như phù dung chớm nở.
Cuối cùng Nguyệt Nha cũng đỡ khát, khiến ánh mắt Lục Mẫn Chi ẩn giấu lửa nóng nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút e lệ rụt rè, trốn tránh tầm mắt của hắn, ra vẻ gì cũng không biết đi qua bên kia ngồi xuống, vỗ vỗ cơ bắp chua xót.
“Nghỉ ngơi 10 phút, chạy thêm 20 vòng nữa.”
“Gì chứ!” Nguyệt Nha muốn khóc, ngẩng đầu muốn xin tha, lại thấy Lục Mẫn Chi đang nhìn mình sâu hút, trong lòng run lên, mặt cô nóng lên, càng không nói nên lời.
Lục Mẫn Chi im hơi lặng tiếng cầm lấy bình nước cô gái đã uống qua, như không có việc gì uống một ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô chạy tới chạy lui, bất ngờ cảm giác vô cùng tốt. Đuôi ngựa của cô buộc lên cao cao, hơi thở hổn hển, hắn có thể cảm nhận thấy trái tim của cô đang nảy lên, máu chảy trong mạch máu, cô gái này, chắc chắn sẽ là của hắn.