Lời tác giả: Nhân vật mới - Luật sư Lý Tuyên lên hình chắc được tầm 1 phút thì đã tự ý thức mình là bóng đèn sáng nhất phòng, mủi lòng rút lui.
Nghĩ lại thì cũng thấy thương anh 5 giây nhưng tác giả bị thồn cơm chó quen rồi. Né ra cho couple chính người ta ầng ậc nhau. Chúc các đồng dâm đọc truyện vui!
---------o0o-----------
Hai giờ sáng.
Dương Hỏa bị giam lỏng ở phòng chờ, mặt lạnh tanh. Tề Bạch liên hệ với cậu trợ lý Tiểu Quỷ của hắn mãi không được, tức muốn lộn ruột.
Vì để tránh khai lời khai không có lợi cho mình, Dương Hỏa quyết tâm không hé một lời, báo rằng chờ luật sư riêng của hắn đến làm việc.
Nhưng hắn chờ mòn mỏi hẳn một ngày rưỡi, Tề Bạch hứa sẽ tìm Tiểu Quỷ và luật sư Lý đến, mãi đến bây giờ cũng mất tích luôn. Lâu rồi hắn chưa bị đẩy vào tình thế - ngoài chờ đợi ra chẳng thể làm gì được cả, bứt rứt không yên.
Hắn muốn rời khỏi đây sớm, chỉ đơn giản vì lời hứa sẽ về đón ngày kỉ niệm 1 năm sau ngày quay về bên nhau cùng cậu nhóc Vani đó. Bây giờ lại vô cớ bốc hơi biến mất, đến điện thoại cũng không thể động đến chỉ để báo tin bình an. Hẳn là khiến cậu nhóc buồn miên man rồi.
Rõ ràng là hứa sẽ không tự nhiên rời xa cậu nữa, nhưng xem chừng lần này lại khiến cậu nhóc ấy thất vọng rồi, thật sự cảm thấy có lỗi.
Quẩn quanh mãi trong suy nghĩ phức tạp của chính mình, hắn mệt mỏi ngả lưng vào tường, đưa tay tùy tiện cởi bung cúc áo sơ mi đến tận cúc thứ ba.
Thường ngày Dương Hỏa không có thói quen mặc áo sơ mi, chiếc áo này là do Vani của anh mua tặng hắn, bên trên còn được cậu nhóc đó xịt một ít nước hoa cho.
Nước hoa cũng phai mùi, áo sơ mi cũng bẩn rồi, vậy mà người vẫn chưa quay về chốn cũ.
Lâu rồi hắn không cảm thấy rã rời như vậy. Nhớ lại chuyện hôm qua, lúc thì phán đoán, lúc sau lại thôi miên rồi xông xáo đánh nhau, hết chuyện này đến chuyện khác vắt kiệt sức khỏe của hắn. Dương Hỏa lúc này mới chịu để ý đến vết thương trên bắp tay trái của mình. Vết cứa sâu lấm lem màu máu nâu bầm, sớm đã khô từ lâu. Chỉ là miệng vết thương sưng đỏ, xem chừng đã có dấu hiệu nhiễm trùng. Hắn đưa tay lên trán, đầu nhức cứ bưng bưng, nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu tăng lên hầm hập.
Hắn thở dài, Ở cái đồn cảnh sát nhỏ tí trên đảo vắng người này, máy điều hòa nhiệt độ không có, sơ cấp cứu cũng không có, kẻ trông coi cũng vỏn vẹn chỉ có hai người. Không biết cô em Tiểu Nhiễm đó dùng chiêu trò gì có thể "thỉnh" được tên Triệu Thập Lang đến cứu thằng nhóc Bân Bân nọ, nhưng xem chừng tình thế hiện tại không có lợi cho hắn.
Uông Thiện Ngữ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cậu nhóc em xấu số kia cũng đã phải đưa đến vào trạm xá của đảo. Không biết ở cái nơi vắng vẻ này, có bác sĩ tay nghề cao như Tần Huy để kịp thời cứu vớt cái huyệt bị thao rộng kia không.
Vô duyên vô cớ bị tình nghi giao cấu với trẻ vị thành niên, chỉ có Triệu Thập Lang mới phán quyết tùy tiện như vậy. Cả một bọn ngu ngốc không nhìn trước ngó sau, chỉ nghe lời thều thào của một đứa nhóc thần trí không tỉnh táo mà đẩy hắn vào phòng giam lỏng.
Càng nghĩ càng tức!
Đoạn, từ bên ngoài có giọng nói vọng vào:
"Tôi là Lý Tuyên, con trai của Lý Ngọc Phương. Ba tôi đang đi công tác ở Châu Âu, tôi được ủy quyền đưa người nhà đến thăm đương sự và chịu trách nhiệm đại diện cho đương sự Dương Hỏa xử lý các vấn đề liên quan đến pháp luật."
Dương Hỏa mở mắt lười nhác nhìn quanh, không ngờ từ cánh cửa lớn, một dáng hình quen thuộc trong tâm thức xuất hiện. Cậu nhóc mặt búng ra sữa của hắn vừa vặn lao đến, hớt hơ hớt hả kích động gọi tên hắn:
"Hỏa Ca..."
Hắn ngạc nhiên đứng hẳn dậy, vội vã lao đến trước mặt cậu:
"Vani? Sao em đến đây?"
Hai tay cậu quấn chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay của cậu lạnh buốt, khẽ run. Vừa nhìn thấy nét lo lắng nơi đáy mắt của cậu, Dương Hỏa cảm thấy hơi đau lòng, cụp mắt nhìn xuống, đưa tay xoa đầu cậu vỗ vỗ như muốn an ủi.
Có lẽ đã chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, lưng áo còn mướt mồ hôi, hơi thở cậu vẫn cứ thế mà thở dốc, đứt quãng nói:
"Anh còn dám hỏi... Tề Bạch không thể gọi cho Tiểu Quỷ, chỉ thông báo tình hình ngắn gọn cho em rồi cúp máy. May mà em có quen biết Lý Tuyên từ trước, em vừa đáp máy bay đến đây là cậu ấy đưa em đến đây ngay."
Lý Tuyên chỉnh lại cà vạt, cất giọng trịnh trọng đầy chuyên nghiệp nói:
"Dương tiên sinh, tôi..."
Dương Hỏa gật đầu chào, sau đó nhanh miệng cắt ngang, thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình:
"Tôi có quyền ở riêng với Vani không?"
Lý Tuyên đơ người ra, ánh mắt tròn xoe tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chuyện cấp bách bây giờ chẳng phải là 'tẩy trắng" thanh minh cho anh sao? Sao anh không hề mảy may để ý đến chuyện đáng ưu tiên này vậy? Rốt cuộc là nói chuyện gì quan trọng mà tôi không nghe được?
Có biến! Giữa anh và cậu nhóc Vani này nhất định có biến!
Đoạn, anh chàng luật sư trẻ tuổi đưa mắt nhìn sang cậu nhóc hàng xóm của mình. Vani cơ bản không hề để ý anh ta, trong tầm mắt chỉ có vỏn vẹn hình ảnh của người đối diện. Lý Tuyên mơ hồ cảm thấy mình là bóng đèn dây tóc công suất cao, cả người nóng ran mà gật đầu, chủ động quay người rời đi, dỗi hờn quăng lại một câu:
"Được."
------------o0o------------
Lý Tuyên vừa rời khỏi, Vani kiềm lòng không được mà tiến đến gần, chăm chú quan sát kỹ càng vết thương rồi xót xa nói:
"Hỏa Ca... Anh bị thương rồi..."
Vết thương rất sâu, đã vậy còn sưng đỏ nhiễm trùng nữa...
Cậu không hề ý thức được giọng mình sớm đã lạc đi, chỉ biết cuống cuồng vừa muốn xoay người chạy đi hỏi thuốc sơ cứu, vừa lại không nỡ để anh một mình trong phòng giam lạnh lẽo này.
Nhìn thấy cậu nhóc rối rít lên, Dương Hỏa cau mày né tránh, đem áo sơ mi tay dài phủ thẳng xuống, áy náy cất giọng an ủi:
"Anh không sao, vết thương ngoài da thôi. Vani, em đừng khóc..."
Vani ngước mắt lên nhìn trần nhà, cố điều chỉnh tròng mắt ngưng tiết tuyến lệ, nắm chặt tay lại, đấm nhẹ vào ngực hắn, giận dỗi nói:
"Em có khóc đâu, khi nãy em lo quá nên giọng hơi nghèn nghẹn thôi. Anh dọa chết em rồi!"
Bản thân hắn cũng không giấu được sự áy náy và đau lòng, dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu, cẩn trọng thốt ra ba tiếng:
"Anh xin lỗi..."
Vani ngước mắt lên nhìn hắn, vừa trông thấy đôi mắt đầy kiên định kia, cậu vụng về lui về sau, đỏ mặt ậm ừ vài tiếng:
"À... Ừ..."
Dương Hỏa sấn đến gần, mùi hương trên người cậu quả thật khiến người ta dễ say.
Gần như vậy, thật sự muốn ôm cậu...
"Em về nghỉ ngơi đi, được không? Ở đây có Lý Tuyên rồi."
Hắn rất muốn vòng tay ôm lấy cậu, trước giờ hắn chưa từng cân nhắc thiệt hơn chuyện này bao giờ. Chỉ là lần này, trong cái tình cảnh dở khóc dở cười này, hắn không nên... đi quá xa với cậu. Hắn cảm thấy bản thân mình hiện giờ không có tư cách đòi hỏi để được thông cảm, thấu hiểu; càng đừng nói đến chuyện được thỏa mãn nhu cầu dục vọng kia...
Hắn tạm thời chẳng biết đối diện với cậu thế nào. Hắn có lỗi với cậu, mà cậu còn sốt ruột như vậy, chạy một đoạn đường dài đến đảo này để trùng phùng với hắn.
Vani có chút bất ngờ về lời đề nghị của hắn, dù rằng cậu biết cậu ở lại đây cũng chẳng giúp được gì nhiều. Chỉ là, liên hệ với Tiểu Quỷ không được, lại nghe Tề Bạch nói hắn bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Cậu đã bất chấp tất cả, bỏ lại mọi thứ, ngoại trừ ví tiền và điện thoại, cái gì cũng chẳng mang theo. Cứ vậy ù ù ạc ạc đón chuyến máy bay sớm nhất chạy đến bên hắn.
Những chuyện này, đương nhiên, cậu không muốn để hắn biết.
Chỉ là, cậu đánh đổi nhiều như thế, chỉ đợi được một câu khuyên nhủ nhẹ tênh đó của hắn. Cậu cảm thấy có chút... ấm ức thiệt thòi.
Vani giữ chặt cổ tay hắn, giọng đè nén hỏi:
"Anh như này, là không muốn nhìn thấy em? Muốn đuổi em đi hả? Anh trách em... vô dụng phải không?"
Dương Hỏa không ngờ sự lo lắng của mình lại khiến cho đối phương sắp khóc. Trước giờ, hắn luôn làm theo ý mình, muốn thao liền thao, muốn xác lập mối quan hệ liền cứ vậy mà giữ chặt cậu bên cạnh. Đem cậu lên giường, chơi đùa hết màn này đến màn khác, thôi miên cậu, cưỡng ép cậu, bỏ rơi cậu... Rất nhiều chuyện không đúng, đều do hắn mà ra.
Nhưng cậu vẫn cứ như vậy, âm thầm đón nhận tất cả, lặng lẽ hướng về hắn. Hệt như lúc này, rõ ràng người chịu thiệt thòi là cậu, nhưng kẻ đau lòng lại là hắn.
Đè một người lên giường rất dễ, đó là việc hắn làm hằng ngày.
Có được trái tìm một người rất khó, đó là việc hắn may mắn nhất ngay lúc này.
Hắn chưa từng nghĩ mình có năng lực làm một tên nhóc ngốc nghếch bật khóc, chẳng biết vụng về an ủi thế nào, chỉ đành trực tiếp lao đến ôm chầm lấy cậu:
"Vani, không phải... Em... đừng nghĩ thế..."
Vani vòng tay ôm lấy eo hắn, khoảng khắc hai thân thể tiếp giáp nhau, cậu vô thức cảm thấy thân nhiệt của hắn nóng hơn hẳn bình thường. Cậu hơi cau mày, sau đó không nghĩ gì nhiều, nhẹ nhàng dùng vai áo hơi bẩn của hắn thấm đi nước mắt của mình.
Cuối cùng, anh ấy cũng đã chịu ôm lấy mình... Mình cứ ngỡ, anh ấy không muốn gặp mình nữa.
Dương Hỏa cúi người xuống sát hơn, thì thầm bên tai cậu:
"Anh có thể thao em không?" 7
Vani còn đang chìm đắm trong không gian tình cảm của riêng mình, ting một tiếng, cậu phát hiện mình ngơ ngác ù ù ạc ạc đã nghe thấy lời đề nghị quái quỷ gì:
"À... Ừ... Hả?"
Dương Hỏa càng ôm càng chặt, hạ bộ của hắn cũng theo lời nói của hắn mà trồi dần lên:
"Anh nhớ em đến phát điên rồi... Cả ngày hôm qua, anh không thao được ai hết, anh rất buồn, rất khó chịu. Nhìn thấy người ta thao nhau, anh thật sự rất khó chịu... Anh rất muốn tóm đại một tên nào đó, vạch huyệt hắn ra rồi mạnh mẽ thao vào... Nhưng, ngoài yêu cầu công việc, anh không thể... Vani... Anh không có quyền làm thế... Và anh cũng không nên làm thế... Anh gần như muốn bùng nổ rồi... Và giây phút anh nhìn thấy em, cũng vậy... Em còn để cho anh ngửi thấy mùi hương trên người em. Vani, em như vầy, là muốn bức chết anh?"
Hắn thở dốc, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một nóng hơn. Hắn đang cố kiềm chế, đầu óc bắt đầu quay quay, có lẽ đây là dấu hiệu của việc sốt vì nhiễm trùng. Nhưng mặt khác hạ bộ bên dưới còn đang rục rịch lên tiếng đòi thỏa mãn, không cần đến ai kích thích xoa nắn, nó tự khắc ngóc dậy căng cứng nơi đũng quần.
Vani hiểu được sự khó chịu bên trong hắn, vỗ vỗ lên lưng hệt như dỗ dành đứa trẻ nhỏ, đoạn, thì thầm ấm áp nói: "Hỏa Ca... Em ở đây..."
Dương Hỏa đưa hai tay nâng má cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn. Môi vừa chạm, hắn đã cuồng nhiệt càn quấy, khuôn miệng nhỏ của cậu bị hắn hết ngậm lại mút, hết quấn lưỡi rồi lại nghịch môi, nóng bỏng cả lên.
"Anh khó chịu... Anh muốn... thao em... ngay bây giờ..."
Giọng hắn trầm thấp, mang cái hơi hướng bá đạo mà đầy quyến rũ, trực tiếp tấn công, bức chết người khác, không ai có thể dũng cảm nói 'không'.
Vani bị hôn đến mụ mị, cố giữ chút lý trí cuối cùng mà chỉ tay lên phía góc phòng:
"Nhưng mà, camera trên kia..."
Dương Hỏa liếc nhìn, sau đó hắn bước về phía cửa, giơ tay tắt đèn.
*Phụt*
"Giải quyết xong rồi."
Có lẽ do thói quen nghề nghiệp, mỗi khi Dương Hỏa bước vào một căn phòng, hắn sẽ luôn để ý vị trí cửa và công tắc đèn, vị trí thuận lợi để thao làm ví dụ như giường, bàn hoặc cửa sổ. Dù sao ở trong ngành diễn viên khiêu dâm này đủ lâu, việc có óc phán đoán chính xác góc quay, ánh đèn, cảm xúc của bạn diễn rất có lợi cho việc lên đỉnh.
Trong khi Vani còn đang chới với giữa bóng tối, nghẹn cứng họng kêu:
"Anh..."
Thì Dương Hỏa đã bước từng bước trong bóng tối, lần mò đến vị trí chính xác của cậu, đè sấn xuống đất mà dặn dò:
"Ngoan, đừng chạy loạn. Dang chân ra, đừng làm khó anh, anh không muốn làm em bị thương."
Hắn thuần thục cởi khuy quần của cả hai, đưa tay vào quần con của Vani mà chạm nhẹ. Hắn hôn lên cổ, trượt xuống vai, thuận lợi đẩy cậu vào trạng thái sẵn sàng thả lỏng để được sung sướng. Vani vụng về thuận theo tiết tấu của hắn, côn thịt nhỏ bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng, chỉ là não vẫn không sao tập trung được, cậu buộc miệng hỏi:
"Hỏa Ca, anh có thể nhìn trong bóng tối sao, sao em... không thấy gì cả..."
Lời vừa dứt, Vani nghe tiếng cười của hắn vang lên trong bóng tối. Hắn hệt như con thú săn điêu luyện vờn nghịch con mồi, không một chút động tác thừa thãi, hắn ngậm lấy chính xác tai trái của cậu, hạ giọng trầm thấp mà thì thầm:
"Thấy chứ, thấy rất rõ. Thấy rõ Vani của anh đang đỏ mặt, thấy rõ côn thịt nhỏ giữa chân em đang rỉ nước dâm. Thấy rõ cái huyệt hồng hào của em đã sẵn sàng nghênh đón côn thịt to lớn của anh đó."
Vani mặt mày đỏ như trái gấc, thẹn thùng muốn đẩy hắn ra, quát mắng:
"... Anh... Vô sỉ... Đừng nói nữa..."
Dương Hỏa đưa tay kéo quần con của cậu xuống ngang đùi, thuận tiện đem mấy ngón tay to lớn của mình nắm được côn thịt yếu đuối của đối phương, sục lên xuống nhè nhẹ. Phần thịt nhạy cảm nơi đó vài phút sau đã phản ứng đáp lại, ngóc cả thân lên hưng phấn không thôi.
Có lẽ là vì trước mắt chỉ có một màu đen vô tận, mọi thứ chẳng có gì rõ ràng ngoài hơi thở và mùi hương đặc trưng của hắn bao quanh cậu. Trái tim nơi lồng ngực cứ vậy mà đập rộn ràng, Vani không hề ý thức được bản thân mình cũng vô thức vì hứng tình mà thở dốc.
Nhận thấy phản ứng cơ thể đáng yêu của cậu, Dương Hỏa nhếch môi cười, giở giọng đầy dâm tà nói:
"Có muốn nghe thêm nhiều lời vô sỉ khác không? Ở bên em anh cần quái gì mấy thứ sỉ diện hão đó? Thao được là tốt rồi!"
Nói rồi hắn đưa tay tăng tốc sục phần côn thịt của cậu nhanh hơn. Đợi đến khi dương vật của Vani đã cương đến cực hạn, hắn kề mặt đến giữa hai chân hít hà nhè nhẹ.
Cậu vô thức khép hai đùi, đẩy nhẹ đầu hắn ra. Dương Hỏa không vì phản ứng chống cự đó mà ngừng lại, hắn còn rướng người sát đến hôn lên phần bụng dưới của cậu, trượt dần xuống đùi non, dịu dàng quyến rũ tách mở hai chân của cậu, mút nhẹ phần dịch trong suốt vừa rỉ ra nơi đầu khấc, ấm áp nói:
"Để anh chăm sóc nó cho em... Ngoan... thả lỏng... để anh mút côn thịt hư hỏng của em nào."
Đừng bao giờ nghi ngờ khả năng dẫn dắt và làm tình của diễn viên khiêu dâm hạng A. Vì điều đó chỉ thể hiện bạn là kẻ ngu ngốc đến nực cười.
Vani trước giờ chưa từng có năng lực khước từ mọi sự cám dỗ từ hắn, từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ, hắn luôn giữ vai trò của kẻ quyết định. Chỉ cần Dương Hỏa muốn, hắn luôn có khả năng khơi dậy dục vọng của đối phương.
Chẳng hạn như chuyện bú mút côn thịt điêu luyện này. Cậu cứ nghĩ bản thân mình đã rất nỗ lực để đánh lưỡi mút môi, quấn lấy thân dương cụ để đẩy hắn lên đỉnh sung sướng. Hóa ra, so với kỹ thuật miệng lưỡi tuyệt vời của hắn, kỹ năng blow job của cậu chỉ là "cưỡi ngựa xem hoa", "múa rìu qua mắt thợ" mà thôi.
Dương Hỏa thể hiện kinh nghiệm giường chiếu của mình bằng những cái vuốt lưỡi trên đầu khấc rất nhanh và chuẩn xác. Hắn không hề gồng người lên để cố kích thích côn thịt hay phản ứng sinh lý của người khác, hắn hưởng thụ trọn vẹn quá trình dùng lưỡi và môi trêu đùa dương cụ bé nhỏ của Vani. Lưỡi và nước bọt quấn quanh, vừa hay mút nhẹ một phần thân côn thịt, thuận lợi đẩy cơn cực khoái của cậu bay vút lên cao.
"Ah~... Hỏa Ca... Em... sắp chịu không nổi mất..."
Dương Hỏa nghe thấy vậy mới quyến luyến chịu nhả côn thịt trong miệng ra, rê xuống phần hậu huyệt gần đó, bắt đầu quá trình khuếch trương tỉ mỉ. Hắn không ngại đem tiếng mút của đầu lưỡi và môi phát ra đầy gợi dục, sau đó chậm rãi đem lưỡi của mình ấn sâu vào trong, vuốt ve những thành vách nhạy cảm của cúc huyệt chúm chím đó.
Vani không chịu nỗi sự sung sướng như thủy triều ập tới, líu ríu bấu lấy vai hắn, siết chặt, phần đùi non cũng vô thức khép chặt hơn, thuận thế ôm trọn đầu Hỏa Ca đang vục mặt vào giữa. Đoạn, Vani yếu ớt kêu:
"Đút vào, cho em... Muốn... côn thịt... đút vào cho em đi mà..."
Dương Hỏa cười cười, rõ ràng kẻ kiềm nén dục vọng là hắn, bùng cháy dục vọng cũng là hắn. Sao chỉ mới vừa dạo đầu, vương miện của "kẻ háu đói" này lại chuyển sang cho cậu nhóc này rồi. Còn biết dẻo miệng van nài như thế, quả thật rất tót!
Hắn đánh lưỡi thêm vài vòng quanh hậu huyệt nhỏ rồi cũng quyến luyến dứt ra, rướn người đến hạ thấp thân, đem côn thịt to lớn của mình ấn trước miệng huyệt nhỏ. Lời nói cẩn trọng và dịu dàng thập phần:
"Ôm lấy cổ anh... Quàng chân qua eo anh..."
Vani ngoan ngoãn mô phỏng theo. Mặc dù bị đè trên đất lạnh, nửa thân dưới loãng thể trống trơn, nhưng với tư thế dang chân quắp lấy người hắn, có lẽ thật sự sẽ đỡ đau hơn khi tiến vào. Dương Hỏa luôn tinh tế tính hết đường, cố gắng tránh việc đầu gối hoặc đùi cậu ma sát trực tiếp trên sàn nhà, xảy ra trầy xước trên da nữa.
Vì về cơ bản, Dương Hỏa từ đầu cứ luôn áy náy, đè cậu ra phóng túng dục vọng ở đây cũng là một sự gượng ép thiệt thòi rồi.
Lương tâm tuy có răng nhưng chẳng thể thắng nổi phần da dày trên gương mặt. Mặt đã dày lòng đã quyết, côn thịt đã cứng lên thì lương tâm có sắc nhọn đến mấy cũng bị hắn cho đi đời.
Dương Hỏa thuận thế ấn côn thịt chầm chậm vào miệng huyệt. Vì kích thước quá khổ của dương cụ và miệng huyệt của Vani lại quá bé, cậu nhóc nằm dưới hắn vừa bị ấn vào đã nhăn mặt chau mày, cả người quắp chặt lại.
"Khít quá, đau lắm... Anh chậm thôi..."
Dương Hỏa đưa tay vuốt ve tóc cậu, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Hắn đem hạ bộ rút ra một chút rồi lại đâm nhẹ vào, cố đem dịch bọt bôi trơn trước đó phân tán giảm ma sát, để quá trình trượt vào lúc sau dễ dàng hơn.
Không thể không thừa nhận, cảm giác côn thịt cắm vào một cái huyệt ấm áp nó sướng rơn đến độ mất kiểm soát. Nó thôi thúc cái dương cụ kia hung hăng thao làm, tùy tiện dập nát để truy cầu khoái cảm.
Rất sướng, nhưng chưa đủ. Muốn vội vàng sướng hơn...
Nhưng Dương Hỏa không thể bất chấp như thế được, hắn muốn làm mọi thứ thật chậm, một phần là để cậu thích nghi, một phần là muốn ép bản thân mình nhâm nhi từng chút cái khoái cảm thao làm với người mình thương.
Vì đây không phải là công việc, không đòi hỏi góc độ, ánh sáng, biểu cảm cảnh quay. Nó chỉ đơn thuần là làm tình với người thương, vậy nên cảm nhận của người thương cực kỳ quan trọng. Dương Hỏa cố nhịn một bước, nếu không nói là rất nhiều bước, lần này hắn muốn bù đắp cho Vani một cách đường hoàng, vậy nên nhịp độ ra vào vô cùng chậm, giọng nói cũng đặc biệt ngọt ngào và mê người:
"Ừm... từ từ điều chỉnh. Anh không gấp... Vani, thả lỏng... Đón nhận anh..."
Vani gật đầu, cố thả lỏng người đón nhận hắn. Nỗ lực lắm phần dương cụ to lớn kia mới chỉ vào được một phần ba. Cả người Vani đổ hết mồ hôi, co thắt hậu huyệt bên dưới mà thều thào:
"Ưm... chỉ mới... vào được... một nửa..."
Dương Hỏa rướn người, nhưng lần này lại muốn bỏ cuộc rút trở ra:
"Nếu đau quá, anh sẽ chỉ, đến đây thôi..."
Vani vụng về dùng hai chân giữ chặt lấy eo hắn, chầm rãi bảo:
"Không... Không sao... Anh cứ... tiếp... tục đi..."
Dương Hỏa đột nhiên hơi lo lắng:
"Vani, anh đổi ý rồi... Ở đây không có gel bôi trơn, nếu trực tiếp đâm hết vào đến tận gốc, em sẽ rất đau. Có thể sẽ gây xuất huyết niên mạc. Anh hứng thật, nhưng có chừng mực. Anh... không muốn... em giống "người nào đó."
Người nào đó mà Dương Hỏa vô tình nhắc đến chính là A Nhân, cái tên khốn khiếp bị hắn xử "đẹp" hôm trước. Còn với Vani, cậu lại mơ hồ nghĩ đến BJ, "nạn nhân" cách đây không lâu – trong tình huống tắt đèn tương tự đã bị bác sĩ Tần "xử" đẹp.
Hai người, cùng một kết quả na ná nhau, cơ bản cũng khiến người ta rùng mình khi nghĩ về cảnh tượng hậu huyệt nát nhừ, thảm thương không ra hình thù gì nữa.
Như, tên đã lên dây cung, hứng đến độ này, cả hai đều đã nóng rực, hăng hái muốn bùng nổ cả rồi, bây giờ cứ thế rút ra... So với việc đâm vào đến cuối cùng, có vẻ còn khó chịu hơn gấp bội lần. Cảm giác sống không bằng chết có chăng cũng chỉ tương tự thế thôi.
Chẳng biết có bao nhiêu bạo gan, Vani thu chặt nắm tay, đưa ra quyết định quả cảm hệt như đội quân cảm tử:
"Hỏa Ca, anh cứ... như vậy mà đẩy vào hết đi."
Hắn có hơi bất ngờ, vụng về lại một lần nữa muốn dứt người rút trở ra:
"Không được, thật sự... huyệt của em... sẽ toác máu đấy..."
Vani lại quắp chặt chân giữ eo hắn lại, quả quyết nói:
"Em quen rồi, lần nào nằm dưới thân anh, dang rộng háng để anh thao nát, không chảy dịch thì cũng chảy máu... Em quen rồi... Em chịu được, anh cứ... đâm hết vào đi..."
Dương Hỏa hơi cau mày, xót xa nói với cậu:
"Em thế này... Cứ như... Đang liều chết ấy..."
Vani chủ động mở rộng hạ bộ, dùng hai chân quắp chặt hông hắn rồi động thân, trực tiếp tự đem miệng huyệt của mình cưỡng ép trượt sâu vào lún cán:
"Ưm..."
Dương Hỏa sướng đến lên mây, mê mẩn rít lên một tiếng khó khăn:
"Chết tiệt... Tiểu dâm đãng... Em khít quá..."
Trả lời hắn chỉ có tiếng thở gấp liên tục trong không trung, chẳng có lời nói nào đáp lại.
"..." Cuối cùng cũng vào hết rồi... Tại sao lần nào vào lún cán cũng đau y hết như lần đầu tiên vậy?
Vani đang há hốc mồm vì côn thịt khủng của hắn vùi sâu vào nơi tư mật của mình, quả nhiên trong cái đau, có cái sướng. Mà cái sướng tê rần này, không có bất cứ thứ gì có thể mô phỏng tương tự. Dương vật thật tiến vào, xét về độ ấm, cứng, chiều dài... Tất cả đều hoàn hảo. So với dương cụ nhỏ mấy trăm đô quả là chênh lệch một trời một vực luôn...
"Em ổn không, Vani?" 2
Giọng Dương Hỏa ngần ngại hỏi, dưới thân đột nhiên truyền đến một sự cú co thắt rất mạnh. Hắn rướn người, trong bóng đêm, ngoài tiếng thở dồn dập của cậu nhóc trong vòng tay, cậu chẳng hề đáp lại thêm câu nao nữa.