Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 9: Khi Im Lặng Không Còn Là Cách Bảo Vệ

Trước Sau

break

Những ngày sau đó, tôi không còn có thể giả vờ như mọi thứ vẫn ổn.

Tin đồn lan nhanh hơn tôi tưởng. Không cần phải nghe trực tiếp, chỉ cần nhìn thái độ của người khác là đủ hiểu. Tôi bước vào lớp, tiếng nói chuyện nhỏ dần. Có người cúi đầu làm ngơ, có người nhìn tôi rồi quay đi. Cảm giác ấy không đau nhói ngay lập tức, mà rút dần hơi thở của tôi theo từng ngày.

Ngọc Anh vẫn ngồi cạnh tôi.

Vẫn cười.

Vẫn hỏi bài.

Vẫn nói chuyện như chưa từng có gì xảy ra.

Nếu không phải đã quá quen với việc bị phản bội, có lẽ tôi vẫn sẽ tin.

“Trân, hôm nay cậu sao vậy? Nhìn mệt quá.” – Ngọc Anh hỏi, giọng lo lắng.

“Không sao.” – tôi đáp.

Tôi không nhìn vào mắt bạn ấy. Tôi sợ, chỉ cần nhìn thêm một giây thôi, tôi sẽ không còn giữ được vẻ bình thản nữa.

Giờ ra chơi, tôi không ra ngoài. Tôi ngồi lại trong lớp, úp mặt xuống bàn. Gia Kỳ đứng ở cửa, nhìn vào, ánh mắt không giấu được lo lắng.

“Ra ngoài chút đi.” – Gia Kỳ nói – “Ở đây ngột ngạt lắm.”

Tôi lắc đầu.

Tôi bắt đầu nhận ra, im lặng không còn là cách bảo vệ tôi nữa. Im lặng chỉ khiến người khác dễ dàng viết câu chuyện thay tôi.

Buổi chiều hôm đó, một chuyện xảy ra.

Cô giáo gọi tôi lên văn phòng. Trên bàn là vài tờ giấy — bản tường trình, những dòng chữ không phải của tôi. Tôi đọc lướt qua, tay hơi run.

Những lời buộc tội được viết rất khéo. Không nặng nề, không quá đáng, nhưng đủ để khiến người đọc tin rằng tôi là người có vấn đề.

“Tại sao lại có chuyện này?” – cô giáo hỏi, giọng nghiêm.

Tôi đứng đó, lưng thẳng.

“Thưa cô, những điều trong này không đúng.”

“Vậy em có bằng chứng không?”

Tôi im lặng.

Bằng chứng của tôi là sự thật.

Nhưng sự thật, nếu không có ai đứng ra xác nhận, lại trở nên rất yếu ớt.

Rời văn phòng, tôi bước đi chậm rãi trên hành lang dài. Mỗi bước chân nặng hơn bước trước. Tôi không khóc. Tôi cũng không tức giận như mình tưởng. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.

Chiều muộn, tôi ngồi ở bậc thềm sau trường. Gia Kỳ và Nhật Hào ngồi hai bên, không ai nói gì trong một lúc lâu.

“Trân,” Nhật Hào lên tiếng trước, “mày định chịu hoài vậy sao?”

Tôi nhìn xuống tay mình.

“Không.”

Gia Kỳ quay sang tôi. “Vậy mày định làm gì?”

Tôi hít sâu.

“Tao sẽ nói.”

Không phải để thanh minh cho tất cả mọi người.

Mà để tự bảo vệ mình.

Tối hôm đó, tôi mở cuốn sổ cũ. Tôi bắt đầu viết lại tất cả — từ chuyện với Lê Khả Vy năm xưa, đến những gì Ngọc Anh đã làm sau lưng tôi. Từng chi tiết, từng mốc thời gian. Tôi viết rất chậm, rất cẩn thận.

Viết để nhớ.

Viết để không cho phép ai bóp méo thêm một lần nào nữa.

Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi không biết mình có đủ mạnh để đối mặt với tất cả hay không. Nhưng tôi biết một điều:

Nếu tôi tiếp tục im lặng,

tôi sẽ mất chính mình —

chứ không chỉ là mất đi vài mối quan hệ.

Sáng hôm sau, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày.

Sân trường còn vắng, gió thổi nhẹ làm lá cây xào xạc. Tôi đứng trước cổng một lúc lâu, hít sâu, như thể đang chuẩn bị bước vào một trận chiến mà tôi không được phép thua. Trong cặp tôi là cuốn sổ đã viết kín chữ tối qua — không phải vũ khí, nhưng là thứ duy nhất tôi có.

Gia Kỳ và Nhật Hào đến sau, nhìn thấy tôi đứng đó thì khựng lại.

“Hôm nay mày khác lắm.” – Gia Kỳ nói nhỏ.

“Ừ.” – tôi đáp. – “Vì hôm nay tao sẽ không im lặng nữa.”

Vào lớp, tôi cảm nhận rất rõ những ánh mắt hướng về mình. Không còn che giấu. Không còn tránh né. Như thể mọi người đang chờ xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.

Ngọc Anh đến ngồi xuống cạnh tôi, vẫn giọng điệu quen thuộc:

“Hôm nay cậu có vẻ nghiêm túc quá.”

Tôi quay sang nhìn thẳng vào bạn ấy lần đầu tiên sau nhiều ngày.

“Ừ. Vì có chuyện cần nói.”

Nụ cười trên môi Ngọc Anh thoáng khựng lại, rất nhanh, nhưng tôi đã thấy.

Tiết sinh hoạt đầu giờ bắt đầu. Cô giáo vừa dứt lời phổ biến thì tôi đứng lên. Tim tôi đập mạnh, nhưng giọng tôi lại rất bình tĩnh.

“Thưa cô, em xin phép được nói một chút.”

Cả lớp im lặng.

Tôi mở cuốn sổ, không nhìn quanh.

“Thời gian qua có rất nhiều điều không đúng được nói về em. Em không muốn thanh minh bằng cảm xúc, nên em đã ghi lại mọi việc theo đúng trình tự.”

Tôi không nêu tên ai ngay. Tôi chỉ kể lại sự việc, từng mốc thời gian, từng câu nói, từng lần bị hiểu lầm. Tôi nói chậm, rõ, không công kích, không khóc lóc. Tôi chỉ nói sự thật — thứ mà bấy lâu nay tôi đã giữ trong lòng.

Cả lớp vẫn im phăng phắc.

Khi tôi dừng lại, cô giáo nhìn tôi rất lâu.

“Những điều em nói, cô sẽ xác minh.” – cô nói. – “Nhưng việc em đứng lên nói rõ như vậy là đúng.”

Tôi ngồi xuống. Tay tôi hơi run, nhưng trong lòng lại nhẹ hơn tôi tưởng.

Ra chơi, không khí trong lớp thay đổi rõ rệt. Có người đến hỏi tôi vài câu. Có người chỉ gật đầu chào. Không phải ai cũng tin tôi ngay, nhưng ít nhất, câu chuyện đã không còn là một chiều.

Ngọc Anh không nói chuyện với tôi nữa. Bạn ấy thu dọn đồ rất nhanh rồi rời khỏi lớp. Tôi nhìn theo, trong lòng không hả hê, cũng không đau buồn. Chỉ là một cảm giác rất rõ: mọi thứ đang dần lộ ra ánh sáng.

Buổi trưa, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn trong lớp:

“Hóa ra không phải như tụi nó nói.”

Tôi đọc, rồi tắt máy. Không trả lời. Tôi không cần ai xin lỗi tôi ngay lúc này. Tôi chỉ cần biết mình đã làm đúng.

Chiều hôm đó, tôi quay lại bậc thềm sau trường. Nắng rơi nhạt hơn, gió cũng dịu hơn. Gia Kỳ ngồi xuống cạnh tôi.

“Tao tự hào về mày.” – Gia Kỳ nói.

Nhật Hào gật đầu. “Ít nhất, mày đã không để người khác định nghĩa mày nữa.”

Tôi nhìn lên bầu trời, cảm giác trong ngực không còn nặng như trước. Tôi biết, mọi chuyện chưa kết thúc. Lê Khả Vy vẫn ở đâu đó. Ngọc Anh cũng vậy. Hậu quả sẽ còn, lời đồn sẽ không biến mất ngay.

Nhưng khác với trước, tôi không còn trốn tránh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc