
Thềm đá xanh dưới đầu gối vừa lạnh vừa cứng, quỳ lâu đến mức hai chân đã chẳng còn chút cảm giác.
Trên trán Tiểu Mãn lấm tấm mồ hôi. Lão phu nhân xưa nay chẳng bao giờ phạt người, hôm nay lại bắt nàng quỳ lâu như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?
Không thể nào. Chuyện đó chỉ là một giấc mộng hoang đường, ai lại tin là thật? Lâm Thanh Huyền đòi nàng đến hầu hạ, chắc chắn cũng chỉ là sự trùng hợp.
“Đứng lên đi.”
Giọng Lão phu nhân nhàn nhạt từ trên cao vọng xuống.
“Trưởng tôn thiếu gia sắp tới rồi, ngươi đích thân đi pha cho người một tách trà.”
Tiểu Mãn chống tay xuống đất, hồi lâu mới lảo đảo đứng dậy, đôi chân tê dại như bị kim châm. Nàng cúi đầu, chậm rãi lê bước vào phòng pha trà.
Lâm Thanh Huyền rất nhanh đã đến.
Hắn vẫn một thân tăng y màu trắng, khi bước vào sân, dường như cả ánh nắng cũng vì hắn mà trở nên tĩnh lặng hơn vài phần.
Tiểu Mãn bưng khay trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng dám ngước lên nhìn hắn.
“Tiểu Mãn nói không muốn đến viện của con”, Lão phu nhân nhận lấy lò sưởi tay từ nha hoàn, thong thả sưởi ấm bàn tay.
“Khế ước của con bé chỉ còn chưa đầy một năm, trong lòng nha đầu này luôn nghĩ đến chuyện ra khỏi phủ để báo hiếu cho vị di mẫu duy nhất của nó.”
“Hay là, Tổ mẫu chọn cho con một người lanh lợi khác nhé?”
Ngón tay Tiểu Mãn đang bưng khay trà khẽ buông lỏng, suýt nữa làm rơi chén trà. Thế nhưng trong lòng lại dâng lên một trận vui sướng điên cuồng.
Chọn người khác! Phải, chọn người khác đi! Tốt nhất là chọn mấy vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, để hắn chìm đắm trong chốn ôn nhu, chẳng còn nhớ đến nàng, một cọng cỏ vô danh này nữa.
Một ánh mắt sắc bén đột ngột ghim chặt lên người nàng.
Tiểu Mãn cứng đờ, ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Lâm Thanh Huyền.
Đôi mắt ấy gắt gao giam cầm nàng, dường như có thể xuyên thấu da thịt, nhìn rõ mọi tiếng reo hò vui sướng trong lòng nàng.
Hắn dường như đã nổi giận rồi.
“Trưởng tôn thiếu gia dùng trà!” Nàng đặt chén trà xuống chiếc bàn nhỏ bên tay hắn một cách nặng nề, vài giọt trà văng ra, nóng rát trên mặt bàn.
Nàng xoay người, định bỏ chạy.
Nhưng cổ tay lại bị một bàn tay như gọng kìm sắt nắm chặt.
“Có chọn mỹ nhân cũng vô dụng”.
Giọng nói của Lâm Thanh Huyền không lớn, nhưng lại như tiếng sấm nổ vang bên tai nàng. Giọng nói này… giống hệt giọng người đàn ông đã quấn quýt bên nàng trong mộng.
Điều đáng sợ nhất là, tại sao hắn lại biết nàng đang nghĩ gì!
“Trưởng tôn thiếu gia!” Tiểu Mãn kinh hãi thất sắc, ra sức giãy giụa.
Nhưng tay hắn vẫn không nhúc nhích.
Hai người cứ thế giằng co ngay trước mặt Lão phu nhân.
Đầu óc Tiểu Mãn trống rỗng, “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống.
“Nô tỳ dâng nhầm trà, xin Trưởng tôn thiếu gia trách phạt!”
Lão phu nhân ngồi yên vị, lạnh lùng quan sát. Nỗi hoảng sợ và sự bài xích của nha đầu này không phải giả vờ.
“Tiểu Mãn”, Lão phu nhân cất lời, “chính ngươi nói với Trưởng tôn thiếu gia xem, là muốn rời phủ, hay muốn đến viện của hắn hầu hạ?”
Tiểu Mãn cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Thanh Huyền.
“Nô tỳ muốn rời phủ.”
“Chỉ là”, Lão phu nhân khẽ thở dài, “khế ước của ngươi, vẫn chưa hết hạn.”
Đúng là cáo già.
Thấy cháu trai cưng đã động lòng với một nữ nhân, trong lòng bà vui còn không kịp, dù sao thì chuyện truyền nối dõi cũng đã có chút hy vọng. Nhưng nha đầu này, sao lại có vẻ như thấy ma quỷ, ra sức muốn tránh xa đứa cháu trai cao quý của bà?
Lão phu nhân khẽ ho hai tiếng, phá vỡ bầu không khí bế tắc.
“Thanh Huyền, con thả tay ra trước. Chuyện này, ta và mẫu thân con cần bàn bạc thêm, dù sao thì trong phủ Thế tử này, mẫu thân con vẫn là người làm chủ.”
Tim Tiểu Mãn chìm xuống đáy vực.
Phải để cho Thế tử phu nhân biết sao? Thế này thì nàng không thể đi được rồi.
Tay Lâm Thanh Huyền vẫn nắm chặt cổ tay nàng, tựa một vết thanh sắt nung lạnh buốt.
Hy vọng cuối cùng của Tiểu Mãn tan vỡ, rơi vụn.
Phải đi gặp Thế tử phu nhân, và phơi bày chút suy nghĩ đáng xấu hổ này cùng giấc mộng hoang đường kia trước mặt vị chủ mẫu nổi tiếng nghiêm khắc ấy sao? Điều đó còn khó chịu hơn cả bị giết chết.
“Tổ mẫu nói phải.”
Cuối cùng Lâm Thanh Huyền cũng buông tay.
Nơi bị hắn kìm kẹp mất đi hơi ấm, chỉ còn lại một vệt đỏ chói mắt.
Hắn lùi lại một bước, vạt áo tăng y màu trắng lướt qua nền đất lạnh, không một tiếng động.
“Việc này, quả thật nên để mẫu thân định đoạt.”
Hắn đã đồng ý.
Hắn cứ thế nhẹ nhàng đồng ý.
Mọi sức lực trong người Tiểu Mãn đều bị rút cạn, nếu không phải còn quỳ trên đất, e là nàng đã ngã quỵ.
Lâm Thanh Huyền quay người, đi về phía cửa.
Mỗi bước đi đều như đang giẫm lên tim nàng.
Khi đi ngang qua người nàng, hắn dừng lại.
Một bóng râm bao trùm lên nàng.
Tiểu Mãn chẳng dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vạt áo sạch sẽ của hắn. Một giọng nói cực nhỏ, dán sát vào tai nàng thì thầm.
“Ta chờ ngươi.”
Không phải lời thủ thỉ quấn quýt trong mộng, mà là một lời khẳng định lạnh như băng.
Hắn đã đi.
Mang theo cả căn phòng ngập tràn ánh nắng, cũng mang đi chút sinh khí cuối cùng của Tiểu Mãn.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng móng tay của Lão phu nhân khẽ cào trên vỏ đồng của chiếc lò sưởi tay.
“Đứng dậy đi.”
Tiểu Mãn chống tay xuống đất, thử vài lần, nhưng đầu gối lại như không còn là của mình, không thể dùng lực. Mồ hôi lạnh chảy dài bên thái dương, nhỏ xuống nền đá xanh, loang ra một vệt sẫm màu.
“Thế tử phu nhân rất coi trọng lễ nghi.” Lão phu nhân chậm rãi lên tiếng, mỗi chữ đều như một chiếc búa nhỏ gõ vào thần kinh Tiểu Mãn, “Nếu trước mặt bà ấy, ngươi cũng mất lễ nghi như thế, thì sẽ không chỉ đơn giản là quỳ một chút đâu.”
Cả người Tiểu Mãn run lên.
Đây là lời cảnh cáo trắng trợn.
