
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một khe hẹp.
Diêu Tiểu Mãn khom người, nghiêng thân lách vào, rồi nhanh chóng và im lặng khép cửa lại.
Một luồng khí lạnh lẽo, hòa lẫn với mùi đàn hương nồng đậm ập tới, lập tức nuốt chửng nàng.
Mùi hương này vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang theo một thứ uy áp vô hình, bóp nghẹt hơi thở của nàng, khiến tim nàng đập loạn xạ như trống trận.
Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn gỗ màu tối, bóng loáng đến mức có thể soi thấy cả bóng hình.
Ánh mắt nàng lần theo mặt sàn tiến về phía trước, nơi mép bồ đoàn đặt một đôi giày vải tu sĩ màu trắng tinh, sạch như tuyết.
Tiếp tục nhìn lên trên, là vạt áo tăng bào rộng rãi, cũng màu trắng tinh, vải vóc phẳng phiu, buông rủ xuống không một nếp nhăn.
Diêu Tiểu Mãn nín thở, theo lễ nghi của một kẻ làm công thời hiện đại, nàng cúi đầu hành đại lễ, cố gắng giữ cho giọng nói ổn định, mang theo sự khiêm nhường vừa đủ:
“Nô tỳ Diêu Tiểu Mãn, phụng mệnh của Lão phu nhân và Đại phu nhân, đến Tường vân cư hầu hạ Trưởng tôn thiếu gia. Hôm nay nô tỳ đến trình diện.”
Nàng giữ nguyên tư thế hành lễ, mắt cúi thấp, chăm chú nhìn vào vạt áo và đôi giày tu sĩ trắng tinh kia.
Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, nàng có thể nghe rõ tiếng máu chảy trong huyết mạch.
Nàng cảm nhận được một ánh mắt đang đặt trên người mình, như một chiếc đèn pha, dò xét, với một sức xuyên thấu dường như muốn nhìn thấu cả bên trong lẫn bên ngoài nàng.
Ánh mắt đó khiến lông gáy nàng dựng đứng.
Thời gian bị kéo dài vô tận.
Mấy nhịp thở sau, giọng nói thanh lãnh kia mới lại vang lên, vẫn không chút cảm xúc, nhưng từng chữ rõ ràng đập vào tai nàng:
“Ngẩng đầu lên.”
Tim Diêu Tiểu Mãn thắt lại.
Đến rồi!
Nàng từ từ đứng thẳng dậy, theo lời ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng bất ngờ chạm phải một đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.
Lâm Thanh Huyền không ngồi xếp bằng, mà đoan chính ngồi sau một chiếc bàn viết bằng gỗ tử đàn rộng lớn.
Trên bàn ngoài vài cuộn kinh thư đang mở, một cái nghiên mực và một cây bút lông tía, không còn thứ gì khác, đơn giản đến mức gần như trang nghiêm.
Hắn mặc một thân tăng y màu trắng không tì vết, càng tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, như được tạc từ ngọc.
Mái tóc đen nhánh chỉ được buộc gọn bằng một chiếc trâm gỗ đơn giản, vài sợi tóc mai buông xuống trước trán, không hề lộn xộn mà ngược lại còn tăng thêm vẻ lạnh lùng, thoát tục cho hắn.
Giờ phút này, hắn đang nhìn nàng.
Đôi mắt đó, nàng đã vô số lần nhìn gần trong mộng, sâu thẳm, tĩnh lặng, tựa hồ nước lạnh trong ngôi chùa cổ, bề ngoài bình lặng nhưng bên trong lại ẩn chứa một vực xoáy có thể nuốt chửng tất cả.
Chỉ là giờ đây, trong đôi mắt ấy không còn vẻ mơ màng của dục vọng trong mộng, không còn sự giãy giụa đầy vẻ giận dữ của đêm hôm đó, mà chỉ còn sự trong trẻo, lạnh lùng và thuần túy, có thể nhìn thấu lòng người.
Trong tay hắn đang mân mê một chuỗi tràng hạt tử đàn màu tím sẫm, ngón tay thon dài, động tác chậm rãi mà vững vàng, những hạt tròn vo lướt qua kẽ tay hắn, phát ra tiếng ma sát khe khẽ, đều đặn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Tiểu Mãn cảm thấy mình bị đóng đinh tại chỗ.
Ánh mắt của hắn, chắc chắn đã xuyên qua sự bình tĩnh giả tạo của nàng, nhìn thấu những toan tính nhỏ bé về "cuộc chiến bảo vệ trinh tiết" của nàng, nhìn thấu sự xấu hổ và bài xích của nàng đối với giấc mộng xuân hoang đường kia, thậm chí... chết tiệt, thậm chí còn nhìn thấu linh hồn đến từ thế giới khác ẩn sâu trong nàng!
Không khí ngưng lại.
Mùi đàn hương cũng trở nên đặc quánh.
Ánh mắt của Lâm Thanh Huyền dừng lại trên mặt nàng một lát, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến chiếc áo vải xanh cũ kỹ mà nàng đang mặc, những gam màu vàng xanh được chuẩn bị tỉ mỉ kia trong mắt hắn chẳng khác gì không khí.
Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt nàng, ngón tay đang mân mê tràng hạt, khi lướt qua một hạt nào đó, đã có một sự khựng lại cực nhỏ, gần như không thể nhận ra.
Ngay sau đó, giọng nói thanh lạnh ấy phá vỡ sự tĩnh mịch, bình lặng không thể nghe ra là hài lòng hay không:
“Ừm! Ta biết rồi.”
“Từ nay về sau, ngươi cứ ở trong viện này làm việc.”
“Bà Trần sẽ dạy quy củ cho ngươi.”
Hắn thu lại ánh mắt, quay trở lại với cuộn kinh thư trên bàn, cuộc đối diện ngắn ngủi kia như chưa từng xảy ra, nàng chẳng qua chỉ là một món đồ vật mới vào làm hết sức bình thường.
“Ngươi lui đi.”
Diêu Tiểu Mãn gần như chạy trốn, vội vã cúi mình một lần nữa: “Vâng, nô tỳ xin cáo lui.”
Nàng không dám nhìn lại đôi mắt ấy, nhanh chóng quay người, mở cửa phòng, lách ra ngoài, rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
Động tác trôi chảy liền mạch, nhưng sau lưng nàng đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Bên trong cánh cửa, tiếng mân mê tràng hạt dường như chậm hơn và nặng nề hơn lúc nãy.
Ánh mắt Lâm Thanh Huyền không tập trung vào kinh thư, chỉ lặng lẽ nhìn vào một điểm vô định trong không trung, dưới đáy đôi mắt sâu thẳm kia, có một cảm xúc khó tả, như gợn sóng cực nhỏ lan ra khi một viên đá được ném xuống mặt nước, rồi nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh mịch.
[A Di Đà Phật.]
Diêu Tiểu Mãn vừa ra khỏi cửa, trong lòng đã điên cuồng chửi rủa: [Diễn nữa đi! Cứ diễn đi! Giả vờ đứng đắn! Trong mộng, miệng thì ngọt ngào gọi “hảo tỷ tỷ”, còn đòi ta gọi hắn là “hảo ca ca”, cái bối phận loạn xà ngầu! Giờ thì hay rồi, bày ra cái bộ mặt “ngươi là ai, ta không quen ngươi” cho ai xem chứ!]
[Nhưng như vậy cũng tốt, cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của ta, hôm nay xem như chính thức nổ phát súng đầu tiên!]
Nàng chạy về phòng mình, từ trong bọc hành lý lấy ra giấy bút, dùng nét chữ rồng bay phượng múa dán lên tường một tờ khẩu hiệu lớn:
“210 ngày! Chiến dịch bảo vệ nhục thân!”
Trong lòng nàng thầm đọc khẩu hiệu chiến đấu của mình: [Trong mộng được lợi không tính là lỗ, ngoài đời mất thân mới là ngu xuẩn!]
Mình sẽ để ngoặc vuông ý là độc thoại nội tâm cửa nhân vật y như tác giả truyện đã dùng nha.
