Trong giấc mộng mịt mù, chẳng thể phân biệt đâu là trời đâu là đất.
Diêu Tiểu Mãn cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, tựa như đang giẫm trên bông gòn, mềm mại đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào.
Gấu áo của nàng bị một vật gì đó khẽ kéo lại, lực tuy không lớn nhưng lại mang theo sự cố chấp.
Nàng cúi đầu, chẳng thấy ai, chỉ thấy một đám sương trắng cứ thế quấn mà quanh vạt áo của nàng.
Một giọng nói bi ai, không rõ là nam hay nữ, cứ thế mà chui vào tai nàng.
“Ta chẳng dám đòi hỏi gì nhiều.”
Giọng nói ấy như từ nơi rất xa truyền đến, lại như đang vang vọng bên trong lồng ngực nàng.
“Ta chỉ mượn một chút thuần nguyên khí dương của Phật tử để tu luyện chân thân thôi.”
“Ta thật sự chưa từng hại người, một Phật tử tiên thiên đã đủ cho ta hấp thu tinh hoa nhật nguyệt suốt trăm năm đấy.”
Đám sương mù kia cọ cọ vào gấu áo của nàng, mang theo chút ý tứ lấy lòng.
“Tỷ tỷ xin hãy giúp ta đi rồi ta cũng sẽ giúp lại tỷ tỷ.”
“Nhà Thế tử cần người nối dõi, họ đâu câu nệ xuất thân, nếu như tỷ tỷ thành công thì sẽ chẳng cần phải làm những việc ô uế để hầu hạ người khác nữa.”
“Nếu tỷ có công với nhà Thế tử, thì chỉ cần dùng đứa trẻ để đổi lấy thân phận, đổi lấy tiền bạc đều có thể mà!”
“Khi hóa hình rồi, thì ta tuyệt đối sẽ không vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó tỷ muốn gì, ta đều có thể cho tỷ.”
Diêu Tiểu Mãn nghe vậy, trong lòng chẳng hề gợn chút sóng.
Nàng khác với những nha hoàn khác trong phủ, không hề có cái dã tâm muốn trèo cao, muốn trở thành chủ nhân ấy.
Nàng là linh hồn từ một thế giới khác, mười tuổi thì xuyên không nhập vào thân xác của Diêu Tiểu Mãn, chính vào ngày nàng bị người phụ thân nghiện cờ bạc bán thân làm nô tỳ.
Sau khi nhập xác, nàng khắp nơi dò hỏi các nha hoàn và ma ma trong phủ về phong tục tập quán của triều đại này.
Nàng còn dùng tháng lương đầu tiên mua thức ăn cho vợ của nhị quản gia, để thăm dò rốt cuộc khế ước của nguyên chủ bị người cha bán bao nhiêu năm, là khế ước sống hay khế ước chết.
Nàng phát hiện ra cha của nguyên chủ ký là khế ước sống, mười tám tuổi là có thể rời khỏi phủ.
Điều này có nghĩa là nàng và phủ Thế tử ký khế ước tám năm, sau tám năm có thể giải trừ khế ước.
Nàng có thể lựa chọn tự do rời đi.
Sau khi tìm hiểu dân phong, nàng nhận ra triều đại Đại Càn này chưa từng xuất hiện trong sách lịch sử, nhưng nơi đây dân phong thuần phác và cởi mở, nữ tử có tài có thể làm chủ gia đình, tự mình nuôi sống bản thân.
Nói cách khác, chỉ cần nàng vượt qua tám năm, cho dù tự mình ra ngoài bươn chải, cũng sẽ không bị khinh thị hay ức hiếp.
Kiếp trước, nàng tên là Tưởng Y Y, năm sắp được thăng chức thì đột tử trên bàn làm việc vì tăng ca. Mọi người đều nói nàng là “vua cày cuốc”, tinh thông Excel tính toán lợi nhuận, PPT vẽ ra viễn cảnh, dùng DingTalk quản lý lịch trình.
Sau bài học của kiếp trước, kiếp này, nguyện vọng lớn nhất mà nàng kiên trì ở đây là: kiên quyết từ chối cung đấu, gia đấu, thương đấu.
Trong cái “nơi làm việc” phong kiến này, nàng kiên định ba nguyên tắc sinh tồn sau khi xuyên không: không tham gia bất kỳ phe phái nào, không tăng ca, và đúng giờ tan ca, ngủ sớm dậy sớm.
Mục tiêu cuối cùng của nàng trong kiếp này là: an ổn trải qua tám năm khế ước sống, chuộc lại giấy bán thân rời khỏi phủ, mua hai mẫu ruộng nhỏ, sống cuộc đời an nhàn, thu tô nằm hưởng.
Giờ đây, nàng chỉ mong Lão phu nhân thân thể khỏe mạnh, nàng lại cày cuốc thêm một năm rưỡi nữa, đợi đến lúc đủ tuổi, Lão phu nhân vui vẻ, có lẽ sẽ trả lại tờ giấy bán thân cho nàng.
Đến lúc đó, nàng sẽ ôm vài đồng tiền vất vả tích cóp bao năm, tìm một nơi không ai nhận ra nàng, an an ổn ổn sống qua ngày.
Nàng thật sự chẳng sợ con yêu quái bỗng nhiên xuất hiện này.
Dù sao kiếp trước ở hiện đại, từ nhỏ đã chẳng thiếu những bộ phim như Liêu Trai, Thiện Nữ U Hồn, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện.
Chuyện xuyên không còn có thể giáng xuống đầu mình, huống hồ là yêu quái, chỉ tiếc là nàng không có cái mệnh nữ chính, nếu không có cái “hệ thống” gì đó cũng không phải là không thể.
Những lợi ích mà con yêu quái này hứa hẹn, như núi vàng núi bạc, nhưng nàng ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, tham thì thâm, những con yêu quái này giỏi nhất là dụ dỗ lòng người.
Nàng vươn tay, dò xét sờ sờ đám sương mù như kẹo bông gòn kia, mềm mại, mát lạnh.
“Ngươi có phải tìm nhầm người rồi không?”
Giọng của Tiểu Mãn rất khẽ, nhưng lại rất chắc chắn.
“Ta chẳng có chút dã tâm trèo cao nào, đợi một hai năm nữa, ta có thể rời khỏi phủ Thế tử, không muốn gây thêm chuyện.”
“Ngươi tìm người khác đi.”
Đám sương mù kia đột ngột cứng lại, lực quấn quanh gấu áo của nàng cũng siết chặt hơn.
“Kẻ hèn hạ thì không xứng với hắn.”
Giọng nói trong sương lạnh đi ba phần.
“Còn ngươi lại trong sạch, rất hợp với hắn. Ta vừa nhìn đã chọn trúng ngươi rồi.”
“Ngươi nghĩ lại đi, nghĩ lại…”
Giọng nói ấy như một lời nguyền rủa, lặp đi lặp lại trong đầu Tiểu Mãn.
Nàng đột ngột mở mắt, ngoài cửa sổ trời vẫn còn xám xịt.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, một tiếng, lại một tiếng, như trống trận.
Những lời nói trong mộng vẫn văng vẳng bên tai, Tiểu Mãn trở mình, vùi đầu vào chiếc gối nhồi vỏ kiều mạch.
Chiếc gối cứng ngắc, cấn người, nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
Trời vừa sáng, chuyện trong mơ liền phải ném ra sau đầu.
“Còn “vừa nhìn đã chọn trúng ta”, ha ha, “tình yêu sét đánh” của yêu quái ư?”
“Không gánh nổi đâu!”
“Dụ dỗ Phật tử, đến lúc chết như thế nào cũng chẳng biết. Bị người ta cho "nhất trượng hồng" rồi nằm trên ván mà đưa ra ngoài, hay bị thả lồng heo rồi chết đuối, nghĩ đến thôi đã thấy hãi hùng.”
“Không muốn, không muốn!”
Tiểu Mãn đột nhiên cúi lạy bốn góc căn phòng.
“Trời cao, Quan Thế Âm Bồ Tát, Chúa Trời đều phù hộ, con không tìm rắc rối, rắc rối cũng đừng đến tìm con.”
Nàng chỉ là một nhị đẳng nha hoàn, công việc mỗi ngày nhiều như sợi chỉ xâu kim, đếm không xuể, nào có thời gian nghĩ đến những chuyện lăng nhăng ấy.
Tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục vải thô màu xanh sạch sẽ, Tiểu Mãn cứ thế xoay vòng như một con quay.
Vừa mới xông hương trong phòng Lão phu nhân xong, nhất đẳng nha hoàn Tú Hoà từ bên trong bước ra, đưa cho nàng một ánh mắt.
“Trưởng tôn thiếu gia đến rồi.”
Tiểu Mãn vội cúi đầu, lùi xuống dưới hành lang, đứng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Rèm cửa hé mở, có thể nghe thấy bà cháu họ nói chuyện.
Giọng của Lâm Thanh Huyền trong trẻo, lạnh lùng, như suối nguồn trong khe núi, sạch sẽ, lại mang theo một chút lạnh lẽo.
“Tôn nhi tạ ơn Tổ mẫu, mấy quyển kinh Phật này, tôn nhi rất thích.”
“Thích là tốt, thích là tốt.”
Giọng Lão phu nhân đầy yêu thương.
“Con đấy, đừng suốt ngày chôn mình trong viện, Phật pháp là để tu tâm, không phải để con tu thành một khúc gỗ đâu.”
Tiểu Mãn đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Đây đã không phải lần đầu tiên nàng mơ thấy giấc mộng kỳ lạ kia.
Từ hôm mang kinh Phật đến cho Lâm Thanh Huyền về, giấc ngủ của nàng chưa bao giờ an ổn.
Vừa nhắm mắt lại, chính là đám sương kia, giọng nói kia, lặp đi lặp lại, như hát một vở kịch, vở nào cũng y hệt nhau.
Chuyện ngày hôm đó, bây giờ nghĩ lại, gáy nàng vẫn lạnh toát.
Phật tử Lâm Thanh Huyền của phủ Thế tử Lũng Nam, pháp hiệu Nguyên Giác, là một kỳ nhân của cả phủ Thế tử Lũng Nam, thậm chí là của cả Thịnh Kinh.
Ngày hắn chào đời, trời giáng dị tượng, ánh sáng vàng rực rỡ, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng tụng kinh.
Trụ trì chùa Pháp Hoa đích thân đến phủ Thế tử, cầu phúc cho Thế tử, rồi thu hắn làm nhập thất đệ tử, còn tặng một viên xá lợi Phật cốt làm bùa hộ mệnh.
Cả Đại Càn chỉ có ba viên, một viên thờ phụng ở Tháp Thông Thiên, một viên ở Đài Tư Lễ của Khâm Thiên Giám trong hoàng cung để trấn giữ dị tượng trời đất.
Triều đại Đại Càn sùng Phật, được cao tăng điểm hóa là vinh quang của cả gia tộc, đến cả Hoàng thượng cũng kinh động.
Hắn ta ba tuổi đã thuộc Kinh Pháp Hoa, năm tuổi đã có thể ngồi đài giảng pháp, cả Kinh thành không ai không biết Phật tử.
Càng có lời đồn đại hoang đường hơn, nói rằng Phật tử tiên thiên Lâm Thanh Huyền có thể chữa người chết sống lại, đắp thịt vào xương.
Nhất thời, phủ Thế tử danh tiếng lẫy lừng, ngay cả hoàng gia cũng phải nể trọng ba phần.
Trấn viễn tướng quân Lâm Đức Thượng, tức là nhị thúc của Phật tử Lâm Thanh Huyền từng nói: Ta đánh trận cả đời, cũng không bằng một Phật tử tiên thiên.
Ngay cả ba cô con gái của nhị thúc cũng sớm bị những gia đình có thế lực ở Kinh thành nhắm tới, đều hy vọng đến tuổi thích hợp có thể cầu hôn, để được hưởng ké chút vinh quang của Phật tử.
Nhưng bên này, Thế tử gia và Thế tử phu nhân lại sầu đến bạc cả tóc.
Dù đã thuyết phục đủ kiểu, Lâm Thanh Huyền mới đồng ý, đợi đến khi để lại huyết mạch cho Lâm gia, rồi mới cạo đầu xuất gia.
Thế nhưng, những người đến làm mai đã dẫm nát ngưỡng cửa, bất kể là đại gia khuê tú hay tiểu gia bích ngọc, những bức họa được gửi đến chất thành núi, Lâm Thanh Huyền ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Trong lòng hắn, hình như thật sự chỉ có Phật pháp.
Hôm đó, Lão phu nhân đi núi Phổ Đà bái Phật trở về, đặc biệt cầu xin mấy quyển kinh thư được cho là cao tăng đích thân chép tay, chỉ đích danh Tiểu Mãn mang đến cho Lâm Thanh Huyền.
Khi Lão phu nhân chỉ định Tiểu Mãn đi đưa kinh, trong lòng nàng đã một trăm lần không muốn.
Tường vân cư của Trưởng tôn thiếu gia, tĩnh lặng như chùa chiền, người hầu trong phủ chẳng ai dám lại gần, sợ quấy rầy sự tu hành của Phật tử.
Nhưng lời của Lão phu nhân chính là trời, nàng chỉ là một nha hoàn, chỉ có thể tuân theo.
Ôm cái nhiệm vụ đó, Tiểu Mãn tính toán trong lòng, đưa đến sớm, về sớm, coi như xong chuyện.
Nhưng khi đến “Tường Vân Cư” của Trưởng tôn thiếu gia Lâm Thanh Huyền, nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Quá tĩnh lặng.
Trong viện ngay cả một người hầu quét dọn cũng không có.
Nàng đứng ở cửa viện, hắng giọng, gọi mấy tiếng.
Không ai đáp.
Nàng đành phải cắn răng tự mình bước vào.
Vừa bước chân vào viện, một mùi hương lạ lùng chui vào mũi.
Hình như không phải mùi đàn hương mà Lâm Thanh Huyền thường dùng khi lễ Phật, mùi hương này ngọt lịm, nồng nặc, như phấn hoa tháng ba, lại như trái cây chín rục, dụ dỗ người ta đi sâu vào.
Tiểu Mãn thì thầm trong lòng, đẩy cửa thư phòng ra, rồi lại gọi tên thư đồng của Trưởng tôn thiếu gia.
“Thạch Đầu? Thạch Đầu?”
Trong phòng vẫn không có tiếng động.
Nàng nghĩ, cứ đặt kinh thư lên bàn hắn rồi đi là được.
Liền lấy hết can đảm, bước vào.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, nàng vừa nhìn đã thấy Lâm Thanh Huyền đang ngồi sau bàn sách.
Hắn nhắm mắt, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú chẳng có chút huyết sắc, môi mím chặt.
Trông không giống ngủ, mà giống… bị ma nhập.
Trong lòng Tiểu Mãn khẽ giật mình, đứng lại.
“Trưởng tôn thiếu gia? Trưởng tôn thiếu gia?”
Nàng khẽ gọi hai tiếng.
Lâm Thanh Huyền bất động, như không nghe thấy.
Mùi hương ngọt ngào kia càng lúc càng nồng, chính là tỏa ra từ trên người hắn.
Tiểu Mãn cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu choáng váng, chân tay hơi mềm nhũn.
Nàng muốn đặt cái khay trong tay xuống rồi chạy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại tiến lên một bước.
Chính bước này, đã xảy ra chuyện.
Một bàn tay đột ngột vươn ra từ sau bàn sách, như gọng kìm sắt, siết chặt lấy cổ tay nàng.
Tiểu Mãn sợ đến hồn vía lên mây, tiếng hét nghẹn lại ở cổ họng, cái khay trên tay “choang” một tiếng nghiêng đi, kinh thư trên đó rơi lả tả xuống đất.
Nàng muốn giãy ra, nhưng bàn tay kia lại có sức mạnh đáng sợ.
Cũng chính lúc đó, một giọng nói âm u, mang theo vài phần đắc ý, trực tiếp nổ tung trong đầu nàng.
“Chi bằng mượn thân thể của nha hoàn này, dụ dỗ Phật tử tiên thiên này, hấp thu nguyên dương của hắn, công lực tăng mạnh, là có thể hóa thành hình người rồi!”
“Nếu không người không ra người, quỷ không ra quỷ, yêu không ra yêu, ba giới cũng chẳng có nơi dung thân!”
Giọng nói kia không phải của Trưởng tôn thiếu gia.
Nó the thé, khắc nghiệt, tràn đầy oán độc.
Trong đầu Tiểu Mãn “ong” một tiếng, chẳng còn bận tâm đến điều gì nữa.
Nàng cho rằng mình đã đụng phải ma quỷ, nghe thấy thứ gì đó không sạch sẽ.
Nàng dùng hết sức bình sinh, giật mạnh đầu, bàn tay còn lại cũng chẳng màng gì đến quy củ, ra sức bẻ bàn tay đang nắm lấy nàng.
Chẳng biết là lực của nàng đột nhiên mạnh hơn, hay thứ kia nới lỏng sức, cổ tay đột ngột nhẹ bẫng.
Tiểu Mãn lồm cồm bò lùi lại, cũng chẳng màng kinh thư rơi đầy đất, quay người chạy ra ngoài.
Nàng như một con thỏ bị kinh hãi, chạy một mạch ra khỏi Tĩnh Tâm viện, chạy thật xa, mới dám dừng lại, vịn vào một cây hoè già hít thở.
Trong thư phòng, Lâm Thanh Huyền từ từ mở mắt.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một bóng người mảnh khảnh trong bộ y phục màu xanh biến mất ngoài cửa.
Trên bàn, chiếc khay gỗ hoàng dương lật úp, mấy quyển kinh thư rơi vãi khắp nơi.
Từ ngày đó, Diêu Tiểu Mãn bắt đầu nằm mơ.
Thứ trong mộng, chính là đám sương kia.
Nhưng giọng nói của thứ đó trong mộng, lại hoàn toàn khác với giọng nói mà nàng nghe thấy trong thư phòng.
Một giọng bi ai, giả vờ đáng thương.
Một giọng âm u, giấu dao trong lời nói.
Tiểu Mãn trong lòng như gương sáng, hai cái này, chính là cùng một thứ.
Nó muốn mượn thân thể của nàng, để hại Trưởng tôn thiếu gia.
Tiểu Mãn nghĩ bụng, mặc kệ Phật tử tiên thiên gì, thuần nguyên dương gì.
Nàng chỉ biết, Trưởng tôn thiếu gia là chủ tử, nếu nàng thật sự làm theo lời thứ kia nói, đừng nói là lấy lại khế ước bán thân, e rằng đến chết như thế nào cũng chẳng biết.
Hơn nữa, tuy Diêu Tiểu Mãn nàng là một nha hoàn, nhưng cũng biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Chuyện hại người, nàng không làm được, cũng trái với nguyên tắc sống của nàng.
Nghĩ đến đây, Tiểu Mãn đứng thẳng người, cơn gió từ dưới hành lang thổi qua, khiến nàng rùng mình, cũng khiến nàng tỉnh táo hơn.
Bên trong, Lão phu nhân lại lên tiếng.
“Thanh Huyền à, con cũng không còn nhỏ nữa, chuyện nối dõi tông đường này…”
“Tổ mẫu”, giọng của Lâm Thanh Huyền ngắt lời Lão phu nhân: “Tôn nhi trong lòng chỉ có Phật, không dung nạp ai khác.”
“Con ta…”
Lão phu nhân thở dài một tiếng.
Tiểu Mãn nghe vậy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trưởng tôn thiếu gia trong lòng chỉ có Phật, vậy con yêu quái muốn mượn thân thể nàng để dụ dỗ hắn, chỉ sợ là đã tính toán sai rồi.
Nhưng nghĩ lại, hôm đó trong thư phòng, rõ ràng hắn bị thứ kia ám rồi.
Nàng chỉ là một nha hoàn tay không tấc sắt, nếu thật sự bị thứ kia quấn lấy, thì có thể làm được gì đây?
Lòng Diêu Tiểu Mãn nặng trĩu.
Nàng không muốn gây rắc rối, nhưng rắc rối đã tìm đến nàng rồi.