Hai cánh môi đỏ mọng của cô bị anh cuốn trọn vào. Phó Hy Sách hôn mạnh hai lần, đầu lưỡi dễ dàng tách hàm răng, xâm nhập vào hương vị ngọt ngào, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng liếʍ và cắn nhẹ.
Mạnh Uyển Tú cảm thấy đau, lúc đó mới bàng hoàng nhận ra Phó Hy Sách đang làm gì với mình. Ngón tay anh vẫn đang siết lấy tóc cô, vừa ngứa vừa đau, khiến cô như muốn nổ tung.
Phó Hy Sách đang say, điều đó khiến Mạnh Uyển Tú vừa sợ hãi vừa tức giận. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không được, đành siết chặt nắm tay đấm vào người anh, vừa khóc vừa vùng vẫy.
Phó Hy Sách vòng tay ôm chặt lấy thân thể cứng đờ và run rẩy của cô. Mạnh Uyển Tú không chịu, cố đạp chân lùi lại, đầu đập mạnh vào cửa xe. Cơn đau không đáng sợ bằng việc không thể trốn thoát.
Cô đã từng khao khát được nép vào vòng tay của Phó Hy Sách, từng mong được gần gũi anh. Từ ngày anh trở về Thượng Hải, mỗi lần được gặp anh đều là niềm vui lớn với cô. Mỗi lần nhìn thấy anh, mặt cô đỏ bừng từ tai đến má, ngón tay đan vào nhau, rụt rè đi theo sau anh, bước chân nhẹ nhàng mà vội vã, sợ làm phiền anh, cũng sợ không theo kịp.
Ở bên Phó Hy Sách, từng dây thần kinh của cô đều căng lên. Khi mệt mỏi, cô chỉ mong anh dừng lại một chút, thậm chí mơ ước anh sẽ nắm lấy tay cô…
Ở bên cạnh Phó Hy Sách, từng sợi thần kinh của cô đều phải căng chặt. Khi mệt mỏi, cô sẽ mong anh có thể dừng lại một chút, cũng sẽ ao ước xa xỉ rằng anh có thể nắm lấy tay mình...
Cô nào phải khúc gỗ mục nát, cô cũng biết đến những tư tưởng mới, cũng hiểu sự giải phóng, cũng sẵn sàng thân cận anh nơi công cộng.
Chỉ cần Phó Hy Sách vui, thì cô cũng vui.
Cho dù anh thường lạnh nhạt với cô, thế thì đã sao? Chỉ cần anh mỉm cười, mùa đông Thượng Hải cũng chẳng còn lạnh lẽo, ánh nắng nhạt nhòa cũng hóa thành dịu dàng tan chảy.
Mà giờ khắc này, điều cô mong mỏi rốt cuộc cũng thành sự thật — Phó Hy Sách thậm chí còn làm những việc thân mật hơn cả nắm tay. Thế nhưng cô lại sợ đến mức chỉ muốn né tránh.
Phó Hy Sách không cho, anh vươn tay bóp lấy gương mặt mềm mại trắng mịn của cô, ánh mắt nguy hiểm:
“Trốn? Em định trốn đi đâu?”
Anh ép sát xuống, dùng đầu gối tách ra đôi chân đang khép chặt của cô, cong gối đẩy lên, cọ sát vào bên trong đùi cô.
“Anh tránh ra! A… ưm…”
Cô hoảng sợ đến tột cùng, ngón tay run rẩy bấu chặt lấy áo anh, ra sức đẩy kéo, khiến chiếc sơ mi nhàu nhĩ cả một mảng. Thế nhưng anh vẫn như ngọn núi, vững chãi bất động.
Mạnh Uyển Tú chưa từng thấy một Phó Hy Sách như thế này — bá đạo, cường hãn, hung hăng đè ép trên người cô, mang theo sự xâm chiếm rõ ràng và mãnh liệt, cướp đoạt hương vị trong miệng cô, đoạt đi cả hồn phách cô.
Đầu lưỡi bị anh mυ"ŧ hôn đến tê dại, môi cũng đau nhức, nước mắt Uyển Tú không kìm nổi mà trào ra.
Phó Hy Sách giật bung khuy cài hoa mai bằng chỉ vàng nơi cổ áo cô, càng khiến cô rối loạn hơn, khóc lóc nắm chặt lấy y phục:
“Đừng…!”
Tiếng nức nở và vùng vẫy cuối cùng cũng biến thành những tiếng khóc bất lực. Phó Hy Sách bất giác thu bớt lực đạo, buông môi cô ra, để mặc cô run rẩy hít thở dồn dập.
Thấy có được khe hở, Uyển Tú chẳng còn lòng dạ nào đánh anh, chỉ nghĩ đến việc thoát thân, liền vội vàng sờ soạng tìm chốt cửa xe.
Phó Hy Sách khẽ dùng ngón tay nâng nơi cổ áo bị trễ xuống của cô, nhẹ giọng nói:
“Cứ việc xuống xe, sẽ không ai dám ngăn em.”
Một câu ấy thôi đã khiến Uyển Tú sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa.
Xung quanh chiếc Chevrolet đều có người canh giữ, trước kia bọn họ vốn là kẻ lăn lộn ở bến tàu, được Phó Hy Sách ban cho miếng cơm mới tận trung liều mạng, chém đầu đổ máu cũng chẳng từ. Trước cửa Đại Tam Nguyên người đến kẻ đi, có họ đứng như tường đồng vách sắt, không một ai dám lại gần xe của Phó Hy Sách.
Điều đó giúp cô giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Nhưng trong lòng Mạnh Uyển Tú lại càng căm hận Phó Hy Sách hơn — hận anh cậy thế hiếp người, hận anh vô sỉ trêu ghẹo, cô nghiến răng siết chặt nắm đấm, đấm loạn xạ lên người anh.
“Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Lưu manh! Đồ vô lại!... Đồ khốn kiếp!”
Cô chẳng tìm được lời nào cay độc hơn để mắng anh, bởi càng không thể diễn đạt hết nỗi oán hận, nước mắt trong hốc mắt lại càng dâng lên dữ dội.